Hứa Du Ninh đột nhiên cười nhẹ.
Hắn là cái người mặc dù lúc đối đáp với người khác trên mặt thường mang theo nụ cười ấm áp làm cho người ta cảm thấy hắn rất thân thiết gần gũi nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra cả người hắn giống như được bọc trong một lớp băng mỏng quanh thân. Coi như biểu hiện với người khác rất thân thiết gần gũi nhưng thật ra là rất xa cách.
Nhưng bây giờ, đôi mày dài của hắn giãn ra, đuôi mắt nhếch lên. Trong nháy mắt chỉ làm cho người ta cảm thấy lớp băng mỏng trên người hắn kia đang tan chảy, mặt mày tuấn tú nhu hòa đến không thể tin được.
Vậy mà Diệp Trăn Trăn rất không có tiền đồ nhìn ngây dại.
Hứa Du Ninh đã vươn tay, hai ngón tay thon dài trắng noãn nhặt lên một viên kẹo tống tử từ trong lòng bàn tay nàng cho vào trong miệng, sau đó khóe môi lộ ra nụ cười nhẹ, gật đầu về phía nàng nói cảm ơn: "Bánh tống tử đường rất ngọt, cám ơn."
Giọng nói du dương thanh mát còn mang theo vài phần ý cười.
Không những sinh ra có vẻ ngoài xuất chúng mà giọng nói cũng dễ nghe đến như vậy. Người này thật đúng là con cưng của lão thiên gia a.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn nghĩ như vậy cũng nhẹ gật đầu với Hứa Du Ninh, không nói chuyện.
Thứ nhất là bị giật mình trước vẻ đẹp còn chưa kịp phản ứng lại hoàn toàn. Thứ hai là hai người bọn họ vẫn còn chưa quen thuộc, không biết nói lời gì với hắn mới tốt. Thứ ba cũng là quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-sung/381441/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.