“Thế nhưng…” Anh vẫn bất an như cũ. “Xin lỗi em nhiều lắm, Tiểu Diễn, thật sự xin lỗi em. Mỗi lần nhìn đến em chịu oan uổng mà chẳng làm gì được, anh rất khó chịu trong lòng…”
Tôi lắc đầu. “Em biết anh bị kẹt ở giữa rất khổ sở. Không sao đâu, dì không thích em, đánh em mắng em cũng chẳng sao cả, cũng đâu có chết được? Em cũng sẽ cố gắng không vì thế mà xảy ra chuyện gì cả, tránh để anh khó xử, được không?”
“Tiểu Diễn, em thật tốt…”
Anh nhìn tôi, rõ là muốn cười, rõ là phải cảm thấy thật hạnh phúc, thế nhưng hốc mắt lại đỏ.
“Thật sự…để em chịu khổ rồi. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi em. Anh sau này…tương lai sau này, nhất định sẽ bù đắp cho em. Tiểu Diễn, anh nhất định sẽ bù đắp cho em tất cả.”
“Không sao mà, không khổ.”
Nói xong tôi lại cúi người xuống hôn anh.
Tôi hiểu được, so với tôi anh càng khổ sở hơn. Vì không muốn để anh thương tâm hơn nữa, tôi sẽ càng cố nhẫn nhịn dì.
Người như dì lúc này, tôi sẽ không làm gì cả, rồi thì dì cũng sẽ chết.
Dì cùng lắm thì chống đỡ được năm năm đi? Cho dù mười năm tôi vẫn sẽ chờ. Chờ dì chết, anh là của tôi, tất cả là của tôi, lúc đó dì muốn đoạt cũng không đoạt nổi.
Tôi chờ được. Tôi nguyện ý vì anh mà chờ. Tôi nhất định sẽ sống hạnh phúc cạnh anh.
Tôi thật sự…đã từng cho rằng mình có thể chờ.
Ngày ngày cứ những chuyện gà bay chó sủa dần dần trôi qua, thi thoảng có lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-de-nien-ha/1835018/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.