Lại mang theo dao sao?
Lần trước là anh, lần này là tôi? Thiếu chút nữa bị cho vào trại cải tạo vẫn còn chưa sợ sao?
Hắn có thể nghĩ ra cái gì khác mới mẻ không chứ? Trạc tuổi tôi một khi đã vào trại cải tạo thì không dễ mà ra ngay, hắ thậm chí còn không phải vào thì lẽ dĩ nhiên là nhờ vào người ba chức cao vọng trọng của hắn. Trạc tuổi này, hắn cứ nghĩ gây sự, đánh người sau đó bồi thường tiền của ba mình là sẽ xong phải không?
“Tiểu Diễn!”
Lúc Lưu Vũ cầm dao tiến lại chỗ tôi cũng là lúc anh bật dậy và lao đến, cư nhiên có ý định chắn trước mặt tôi.
Ngu ngốc! Trái tim tôi lúc đó như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, vừa ội vừa giận, dùng sức thoát khỏi kiemf kẹp của tên mập phía sau, xoay người, đưa lưng chắn cho anh.
Tôi không sợ bị thương, không sợ chết, càng không sợ bị mẹ anh trách cứ.
Chỉ là…một lần là đủ rồi.
Anh vì tôi mà đổ máu, vì tôi mà bị thương, một lần là đủ rồi!
Làm sao tôi có thể nhìn anh vì tôi mà bị thương lần nữa? Nếu như anh lại vì tôi mà bị thương, lại vì tôi mà đổ máu, cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Trong nháy mắt đó, ôm chặt lấy anh, chỉ là vài giây thôi nhuwngcamr tưởng rất lâu, rất lâu.
Ôm anh, bảo vệ cho anh, nhìn đến khuôn mặt biến sắc trong lòng mình. Ôm anh, tựa như ôm lấy ết thảy thuộc về tôi, ôm lấy toàn bộ thế giới nho nhỏ mà tôi có.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-de-nien-ha/1834938/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.