Chương trước
Chương sau
Lại mang theo dao sao?
Lần trước là anh, lần này là tôi? Thiếu chút nữa bị cho vào trại cải tạo vẫn còn chưa sợ sao?
Hắn có thể nghĩ ra cái gì khác mới mẻ không chứ? Trạc tuổi tôi một khi đã vào trại cải tạo thì không dễ mà ra ngay, hắ thậm chí còn không phải vào thì lẽ dĩ nhiên là nhờ vào người ba chức cao vọng trọng của hắn. Trạc tuổi này, hắn cứ nghĩ gây sự, đánh người sau đó bồi thường tiền của ba mình là sẽ xong phải không?
“Tiểu Diễn!”
Lúc Lưu Vũ cầm dao tiến lại chỗ tôi cũng là lúc anh bật dậy và lao đến, cư nhiên có ý định chắn trước mặt tôi.
Ngu ngốc! Trái tim tôi lúc đó như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, vừa ội vừa giận, dùng sức thoát khỏi kiemf kẹp của tên mập phía sau, xoay người, đưa lưng chắn cho anh.
Tôi không sợ bị thương, không sợ chết, càng không sợ bị mẹ anh trách cứ.
Chỉ là…một lần là đủ rồi.
Anh vì tôi mà đổ máu, vì tôi mà bị thương, một lần là đủ rồi!
Làm sao tôi có thể nhìn anh vì tôi mà bị thương lần nữa? Nếu như anh lại vì tôi mà bị thương, lại vì tôi mà đổ máu, cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Trong nháy mắt đó, ôm chặt lấy anh, chỉ là vài giây thôi nhuwngcamr tưởng rất lâu, rất lâu.
Ôm anh, bảo vệ cho anh, nhìn đến khuôn mặt biến sắc trong lòng mình. Ôm anh, tựa như ôm lấy ết thảy thuộc về tôi, ôm lấy toàn bộ thế giới nho nhỏ mà tôi có.
Tôi khi trước…chưa từng có cảm xúc như vậy.
Tại sao…tôi…không muốn buông tay?
Tại sao ôm anh sẽ cảm thấy an tâm, ấm áp, hạnh phúc?
Anh, vì sao vậy?
Tôi vùi mặt vào hõm vai anh, hai mắt dần khép lại.
“Oa a a a a a.”
Người kêu lên thảm thiết thế nhưng không phải tôi, tôi thấy Lư Vũ khụy xuống, con dao rơi trên đất,tay hắn dính đầy máu.
Thế cục rất nhanh nghiêng về một phía.
Bọn Lưu Vũ rất nhanh bịđánh đến thừa sống thiếu chết, thấy không địch nổi bọn tôi liền chạy đi tán loạn.
“Ha… A…” Anh vẫn dựa vào tôi, cả người lúc này đã mềm nhũn. Tôi vội đỡ lấy, anh quỳ gối trên đất, thở hổn hển.
“Này Trình Trí Viễn không sao chứ?” Lôi Nam Vũ hoảng sợ. “Có phải bị thương ở đâu không? Này, cậu…”
“Tôi…đừng lo…”
Anh lại gắt gao ôm lấy bụng, đầu đã tựa hẳn lên người tôi, thế nhưng còn cố quật cường mà lắc đầu.
Chính là ôm ấp như vậy đã kéo tôi trở lại hiện thực.
Tôi cúi đầu, nhìn anh đang run lên vì đau, tôi cảm giác mình muốn đem anh ôm trọn vào lòng, thế nhưng…thế nhưng làm vậy, lặp lại như vậy, tôi thoát khỏi sự mềm lòng bằng cách nào đây?
Nếu không đi theo tô thì chí ít anh cũng không thành ra đau như vậy.
Mà sau này đi theo tôi, khả năng sẽ còn bị thương nhiều hơn nữa, khi đó tôi không có cách nào bảo vệ cho anh cả.
Lại cảm thấy rối bời vô cùng…Nếu như hôm nay anh lại bị đâm, cho dù chết đi một ngàn lần tôi cũng không thể gánh hết tội.
…Chúng tôi không sống chung trong một thế giới.
Anh vốn dĩ phải thuộc về thứ ánh sáng dịu nhẹ, bình thản, an nhiên. Miễn cường cùng tôi sa đọa thế này, nhất định không có kết cục tốt.
Hơn nữa tương lai của anh cũng sáng sủa hơn tôi lắm, nếu không phải tôi liên lụy, anh ưu tú, giỏi giang như vậy, cuộc sống nhất định sẽ thuận lợi, sẽ tốt đẹp…
Tôi phải kiên quyết! Thực sự kiên quyết!

Là vì bản thân, cũng là vì anh.
Nếu tôi còn mềm lòng nữa, nghĩ là sẽ sai…
“Này, cậu…”
“Đừng động vào!” Tôi ngăn lại Lôi Nam Vũ có ý định đến cạnh xem anh thế nào. “Đừng đụng. Để anh ấy biết sau này không nên đi theo chúng ta nữa! Nói không chịu nghe!”
“Này, Kỳ Diễn…”
Lôi Nam Vũ bởi vì thấy tôi lạnh lùng như thế mà lắp bắp kinh hãi.
Tôi buông anh ra, đứng dậy nói: “Em đã nói là đừng đi theo! Cho dù bị thương cũng là đáng!”
“Là…là anh đáng.” Anh cười khổ, cố gắng gượng dậy. Sắc mặt ngày càng trắng bệch, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng. Vậy mà anh vẫn cố cười.
“Anh đáng như thế. Tiểu Diễn…chỉ cần em không sao là tốt rồi.”
Chỉ cần tôi không sao là tốt rồi? Nghe anh nói lời đó, lại nghĩ đến bộ dáng anh lúc nãy che chở cho tôi, tôi liền cảm thấy sợ hãi.
Tôi không sao là tốt rồi? Tôi không sao là tốt rồi?
Đến tột cùng là vì sao?! Là vì sao! Tôi là cái gì mà anh đã đau thành như ậy vẫn cố gắng gượng cười?!
“Anh đi đi…” Tôi thì thào.
Tôi không thể, không thể để anh đi theo tôi được nữa.
Tôi không thể mềm lòng thêm nữa! Tại sao tôi nói thế nào cũng vẫn không ngừng dây dưa với anh? Anh đi theo tôi hay là tôi đi theo anh, cả hai đều có kết cục không tốt! Nghiệt duyên này tôi không muốn kéo theo anh cùng mình sa đọa!
Phải kiên cường! Phải kiên cường!
“Anh, mau cút…Em chán ghét anh, đừng xuất hiện trước mặt em nữa! Cút cho em!”
Anh cả kinh, theo phản xạ mà nắm lấy tay tôi. “Không. Tiểu Diễn, anh sẽ không, tuyệt đối không buông tay!”
“Cút đi, cút đi! Mau cút đi!”
Anh không buông, tôi nổi giận, đá anh, anh nhận.
Tôi không hề giả vờ giả vịt, thật sự dùng sức, anh đau, đau đến cuộn người lại, thế nhưng không kêu một tiếng.
Nước mắt tôi thế nhưng lại rơi, trong tầm mắt tôi nhìn gì cũng không còn rõ nữa, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng.
Anh, tại sao còn không buông ra?
Buông đi!
Đã định trước chúng tôi là thù địch của nhau, vĩnh viễn cũng không thể làm anh em tình cảm tốt được. Cho nên…buông đi.
“Biến! Mau cút, cút đi, cút đi, cút đi!”
Tôi bắt đầu trở nên điên cuồng, đánh anh, đá anh, dùng toàn bộ sức lực còn lại cho đến khi bọn Lôi Nam Vũ không thể đứng yên được nữa liền xông đến cản tôi, tôi mới nhận ra anh đã đau đớn đến nhường nào, ánh mắt đó tuyệt vọng đến nhường nào.
Tôi làm cho anh bị thương.
Lần này, là tự tôi làm.
Tôi không phải là đứa em tốt bụng, đáng yêu mà anh hay bảo. Anh không tha thứ cho tôi, tôi cũng khoongtha thứ cho chính mình.
Những tháng ngày được anh nâng niu, trân trọng, nương tựa vào nhau để yên giấc, thế rồi cũng không về lại được.
Cuối cùng…kết thúc?
“Kỳ Diễn em điên sao?” Lôi Nam Vũ rõ ràng hét vào mặt tôi, thế nhưng âm thanh lại dường như rất xa. “Sao lại như vậy? Người ta không đánh trả mà em còn đánh?! Em muốn đánh chết anh trai mình sao?!”
-Hết chương 36-
Trong lòng tôi chẳng rõ mình đang cảm thấy thế nào. Cũng chẳng muốn quản anh nữa.
Anh đi phía sau tôi và Lôi Nam Vũ, đi lại coi chừng khổ sở lắm.
Giữa trưa tôi và bọn Lôi Nam Vũ đã đúng tụ tập đông đủ với nhau. Địa điểm kia cách trường học tôi cũng không xa, đi độ mười, mười lăm phút là tới.
Lúc tới sân thể dục của trường học kia, trông thấy bọn Lưu Vũ đứng đó, mà người bị bắt nạt lại chẳng thấy đâu cả.
Lôi Nam Vũ lập tức hiểu ra.
“Đây là chờ chúng ta phải không? Mọi người tản ra đi, chốc nữa đánh nhau có thể tùy cơ ứng biến.”
“Hừ.” Lưu Vũ nhe răng cười. “Nói cho bọn mày biết, Lưu Vũ tao hôm nay ở đây chính là muốn cho bọn mày một bài học! Bọn tao có 25 người, còn có vài người khác mới gia nhập! Bọn mày xác định đi!”
“25?” Lôi Nam Vũ không hề sợ hãi mà bắt đầu bóp bỏ các khớp tay. “Ngần đó thì là cái gì? Kể cả gấp đôi bọn tao cũng không sợ!”
“Đừng nhiều lời nữa anh Nam, đánh!”
“Được!”
Lôi Nam Vũ vừa nói xong cả bọn chúng tôi đều lao lên. Tôi chẳng do dự gì, cứ thẳng đến chỗ Lưu Vũ mà đánh. Vốn tâm tình cũng không tốt, cũng lâu rồi không có chỗ nào phát tiết bực dọc trong người. Hơn thế đã quyết tâm cho hắn tàn thêm một lần nữa!
“Kỳ Diễn, đừng quá chuyên chú! Cẩn thận phía sau!”
Tôi đang hăng liền vì câu nói của Lôi Nam Vũ mà quay lại. Một bàn tay đang hướng chỗ tôi xông đến, tôi mau chóng cho Lôi Vũ một đấm, ý muốn quay lại xử lí thì anh đã chạy đến trước mặt, che chắn ở phía trước, thế là bị đánh vào bụng, ngã nhào xuống.
“Anh!”
Tôi lập tức luống cuống, muốn tới xem xét, tên mập đã từ phía sau kẹp lấy cổ tôi. Bình thường tôi có thể dễ dàng tránh được, không biết lúc này thế nào lại như vậy, có thể là do buổi sáng chạy 6km khiến cho sức không còn nguyên vẹn.
Lúc này Lưu Vũ đang quỳ rạp trên đất liền đứng dậy, nhìn tôi chằm chằm, sau đó đưa tay vào túi áo lấy thứ gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.