“Mày còn có mặt mũi! Mày còn có mặt mũi xin tha?” Người phụ nữ đó lại cào xé da thịt tôi. “Mày hại con tao, mày hại con tao! Mày còn có mặt mũi cầu xin tha thứ? Mày ngẫm lại anh mày còn đang nằm viện, mày còn xin tha thứ?!”
“Con tao, con tao đã phải đau bao nhiêu hả? Đó là một con dao! Nó đã phải phẫu thuật bao nhiêu lần, chịu bao nhiêu đau đớn! Nơi bụng yếu ớt như vậy còn bị đâm một dao, con tao đã đau thế nào chứ? Mày làm sao biết? Sao biết!”
Móng tay người dì ta đã tiếp tục cào chảy máu hết trên người tôi.
“Aa… Đau quá.Ba,ba van cầu ba cứu con!”
Tôi sợ hãi, nhìn đến người phụ nữ trước mặt là lại nghĩ đến anh, toàn thân phát run, cố ôm lấy chân ba, lại bị ba đá ra.
“Tại sao anh mày bị đâm mà mày một chút cũng không sao?!”
Tại sao..sao? Tôi mở to hai mắt.
Ba hỏi như vậy…là trách cứ sao? Là vì…người bị thương không phải tôi?
Ý tứ đó, có phải là nếu người bị thương là tôi, người nằm trên bàn mổ là tôi chứ không phải anh, thì đã tốt biết mấy?
Nước mắt tôi không khống chế được mà rơi. Bên kia, dì Mạnh đã vào bếp lấy ra một con dao.
“Tiểu Mộng em làm gì?”
Tôi mở to hai mắt, người phụ nữ đó gạt ba qua một bên, túm lấy tay tôi, đem ghì chặt xuống sàn.
“Để nó nếm thử cảm giác, cảm giác bị một dao đâm xuống là thế nào!”
“Không…không cần…”
Tôi giãy giụa, cố gắng giãu giụa, nhưng không tài nào rút được cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-de-nien-ha/1834879/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.