“Này, Tiểu Diễn.” Vừa đến cửa, anh lại gọi tôi lại. “Tiểu Diễn, bên ngoài lạnh, mặc quần áo vào đã.”
“Không cần.” Thật phiền toái. Nửa đêm cũng chẳng có ai thèm nhìn đâu. Huống chi mẹ anh thấy là tốt rồi, nhìn vẻ mặt đó vặn vẹo.
Bên ngoài quả thực lạnh, tôi nhanh chóng vào bếp đun nước.
“Hắt xì.”
Lạnh thật đấy, hết kì nghỉ đông rồi mà vẫn thế này.
Đang run run, áo bông từ phía sau phủ lên người tôi. Vừa quay lại nhìn, là anh phủ áo lên người tôi.
“Đây không phải rõ ràng anh tự mình đi xuống bếp được sao?!”
Còn đang định nói tiếp, anh trai liền ôm bụng ngồi thụp xuống, nếu không có tôi đỡ thì đã quỵ hẳn xuống sàn.
Đây không phải diễn kịch đi? Thân thể thật kém như thế?! Tôi lập tức im bặt.
“Anh…rốt cuộc bị bệnh gì?” Lúc đưa anh về phòng rồi tôi mới hỏi.
“Dạ dày, đường ruột. Từ nhỏ đã mắc, cũng không chữa trị, lúc phát bệnh rất đau, nhưng quen rồi…”
Lúc anh cất giọng đáp, tay gắt gao ôm lấy bụng, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Anh nói cũng không rõ ràng, tôi đối với bệnh này bệnh kia cũng chẳng biết gì, đại khái là bệnh dạ dày đi. Nhưng mười ba tuổi mà đã thế này, sau này còn thế nào?
Để anh nằm xuống giường xong, tôi đi lấy nước nóng hòa cùng nước nguội đun sôi, mang một cốc nước ấm đến cho anh.
Anh cầm lấy cốc, uống vài ngụm nhỏ, sau đó ngẩng đầu, ngốc lăng nhìn tôi.
“Anh nhìn cái gì?”
“Tiểu Diễn…cảm ơn em. Em thật tốt.” Ánh mắt anh lúc ấy thật sáng, dẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-de-nien-ha/103116/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.