Thế rồi, tiện đó phát hiện…cái chăn mà anh đang đắp…cái chăn mẹ tôi thích nhất, cũng là cái chăn tốt nhất.
Nháy mắt đó tôi muốn đập phá, ném vứt mọi thứ. Mắt tôi nhìn anh chằm chằm, trong lòng lại nói, là con của dì, lấy quyền gì dùng chăn của mẹ tôi?
“…Tiểu Diễn?” Dường như cảm nhận được ánh mắt đặt trên người mình, anh mở mắt.
Tôi nhìn anh, cười lạnh. “Anh trai này, anh ngủ như vậy, em ngủ ở đâu?”
“A…thật xin lỗi…” Anh tựa hồ lúc đó mới phát hiện mình nằm giữa giường, vội vàng nằm lui về một bên, nhưng vừa động vài cái liền đau cho nên mồ hôi lạnh đầy người.
Tôi liếc đến bên giường, toàn thuốc là thuốc.
Dì Mạnh đẩy cửa bước vào, cầm theo cốc nước ấm, thấy con mình động liền liếc tôi một cái, sau đó bảo anh: “Tiểu Viễn! Con lộn xộn cái gì! Nào, uống thuốc. Trước lúc ngủ mẹ đun sữa ấm cho nữa nhé?”
“Mẹ…” Anh lắc đầu. “Con không muốn ăn uống gì đâu. Không cần phiền thế, mẹ đi ngủ đi…”
“Không sao. Không uống sữa hay ăn ít cháo? Cơm tối ăn cũng như không, để mẹ nấu một chút…”
Thật sự…! Anh đã nói không thế nhưng dì cứ một bên nói làm tôi ong ong hết cả đầu. Còn nhớ mang máng dì từng nói buổi đêm anh phải ăn hay uống gì đó, chẳng lẽ người phụ nữ này muốn cả đêm cứ đi ra đi vào phòng tôi như vậy?
Tôi không cần ngủ sao?
“Dì Mạnh, đây là phòng của anh, cũng là phòng của cháu. Dì cứ tùy tiện ra vào như vậy cũng không hay đi? Riêng tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-de-nien-ha/103114/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.