Chương thứ tám
Hai ngày trôi qua, còn chưa có bất luận tin tức gì về Đoan Mộc Viễn.
Tức giận của Đoan Mộc càng ngày càng tăng lên.
Mặc dù mặt ngoài khắc chế , nhưng trong nhà áp suất thấp cùng quầng thâm dưới mắt hắn đồng dạng ngưng trọng.
Những người khác ngay cả lời cũng không dám nói, người hầu càng cẩn cẩn dực dực (cẩn thận),có thể trốn bao xa thì sẽ trốn bấy nhiêu xa, sợ rằng sẽ bị quét đến tâm bão.
Từ Lộ Lộ không kiên nhẫn ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon tu bộ móng tay xinh đẹp hoa lệ.
Bởi vì liên quan đến Đoan Mộc Viễn, nàng phải cùng ở trong nhà đợi tin tức, mỹ dung đổ máu cũng không thể đi.
“Thiệt là, không biết loại ngày này phải trải qua tới khi nào? Chẳng lẽ tiểu Viễn một ngày không trở lại thì chúng ta phải như ngồi tù, một ngày không ra khỏi cửa?” Từ Lộ Lộ thổi thổi móng tay của mình, hướng tới Đoan Mộc Trữ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bọn họ đều bị Đoan Mộc dùng lí do quan tâm Đoan Mộc Viễn yêu cầu không thể ra ngoài, toàn bộ đợi ở phòng khách.
Đoan Mộc Trữ và mẹ đợi ở bàn tròn nhỏ phía tây uống trà, thêu chữ thập, nói chuyện phiếm, đọc sách; còn mẹ con Thiên Diệp Mỹ Hạnh ngồi trên đoàn bồ (đệm ngồi) ở phía đông, Thiên Diệp Diệu lau thái đao trong tay, Thiên Diệp Mỹ Hạnh thì đang dùng bữa.
“Đó cũng là chuyện không có cách nào, chúng ta cứ kiên nhẫn đợi a.” Đoan Mộc Trữ ngồi ở bàn tròn nhỏ kiểu Âu đối diện mỉm cười, kiên nhẫn trấn an mẹ. Y liếc nhìn Thiên Diệp Diệu, trong tay đối phương lau chùi đúng là Tà nghênh bát cảnh mình đưa cho hắn.
Kỳ thật, dụng tâm của phụ thân y cũng có thể đoán được vài phần.
Tiểu Viễn mất tích, hoạ ngoại xâm có, nhưng nội tặc chưa hẳn không có.
Bọn họ ở trong mắt phụ thân chỉ sợ toàn bộ đều có hiềm nghi, đơn giản đều đuổi tới phòng khách giám thị, nếu có chút gió thổi cỏ lay sẽ phi thường rõ ràng .
“Có tin tức, có tin tức!” Một thủ hạ đột nhiên vội vã tiến vào phòng khách.
“Nói!” Đoan Mộc lập tức từ trên ghế salon đứng lên, trên trán đầy tràn vẻ lo lắng.
“Mấy huynh đệ của chúng ta hai ngày nay một mực canh giữ ở phụ cận Tiềm Hải bang, buổi trưa hôm nay lúc ăn cơm nghe được bên cạnh nói cái gì thiếu niên, hai ngày trước cái gì đó, hàm hàm hồ hồ .” Người nọ thở phì phò nói, mang theo một thân mồ hôi nhìn ra được hắn vừa nhận được tin tức đã tranh thủ thời gian trở về báo cáo, “không tốt chính là cùng thời gian tiểu thiếu gia mất tích đều phù hợp! Mấy người chúng ta vừa nghe cảm thấy khả nghi mới đem hai người kia bắt lại , hiện tại mang đi ra bên ngoài .”
“Tiểu Viễn ?” Đoan Mộc vội vàng hỏi. So với mấy tên tiểu lâu la, điều hắn càng để ý chính là an toàn của tiểu nhi tử.
“Cái này…” Người nọ xoa xoa mồ hôi trên trán, “Chúng ta còn chưa có hỏi ra , tám phần là bị ném đến nơi nào.”
“Tiểu Viễn tội nghiệp! Ta muốn bọn họ sống không bằng chết!” Đoan Mộc thong thả mà âm trầm nói.
Hắn lộ ra biểu lộ âm tàn đầu tiên sau những ngày này, ánh mắt kia như mũi đao nhọn lợi hại ở trên mặt mỗi người lướt qua, sau đó mới quay đầu hướng người nọ lạnh lùng nói: “Hảo hảo thẩm vấn cho ta!”
“Dạ!”
“A, A Trữ…” Từ Lộ Lộ rõ ràng bị biểu lộ âm tàn vạn phần vừa rồi của trượng phu sợ tới mức trong lòng run lên, ngay cả thanh âm đều mang theo chút run rẩy.Taycủa nàng phủ ở trên mu bàn tay đứa con, lòng bàn tay hơi lạnh, “Chuyện tiểu Viễn lần này, hình như là Tiềm Hải bang làm…”
“Không có chuyện gì.” vài sợi tóc rủ xuống trên trán Đoan Mộc Trữ, rơi vào trên ánh mắt hình trăng lưỡi liềm, rơi lả tả một tầng thiển ảnh mông lung.
Tay kia của y phủ ở trên mu bàn tay mánh lạnh của mẹ vỗ nhẹ nhẹ, an ủi dỗ dành: “Không có việc gì , có ta ở đây, không có việc gì .”
“Ừ…” Từ Lộ Lộ cầm thật chặt tay của y, như là liều mạng muốn hút lấy ấm áp trong lòng bàn tay đối phương.
Con của nàng, trong lúc vô tình đã trưởng thành thành người nàng có thể dựa vào.
Một người duy nhất tại căn nhà Đoan Mộc lãnh huyết này, người có thể dựa vào.
Sau khi ăn cơm tối xong, Thiên Diệp Diệu đi vào phòng Đoan Mộc Trữ.
Chuyện bây giờ có manh mối, tâm tình của hắn sung sướng chút ít.
Hai ngày này đáy lòng hắn kỳ thật một mực căng cứng như dây cung, tuy hắn tin tưởng đối phương, nhưng thân ở tại vị trí này, tín nhiệm là sự tình gian nan cỡ nào.
Có đôi khi, hắn tình nguyện để Trữ như tiểu Viễn , đơn thuần một chút, ngu một chút. (= = cái thằng này, ngu mà sống được à?)
Mình cũng không cần phòng bị y như vậy, không cần đứng ở vị trí rất xa không cách nào tới gần.
Nhưng Trữ rất cố chấp , cho tới bây giờ cũng không chịu lộ ra một chút tư thái khát vọng được hắn bảo vệ…
“Song phương vốn chính là tử địch, từ sau khi phụ thân giết nghĩa tử đối phương, chuyện máu chảy thành sông cũng không phải là không có.” Đoan Mộc Trữ lần này không có đọc sách mà là đứng lên. Động tác ưu nhã đi đến trước cửa sổ sát đất, thủy tinh sáng long lanh được người hầu chà lau sáng bóng sạch sẽ, có thể đem quang cảnh đình viện lầu một và hoa cỏ thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng).
“Bây giờ đối phương còn chưa có thả ra tin tức, tiểu Viễn có có việc gì hay không.” Nghĩ đến tiểu đệ, Thiên Diệp Diệu vẫn là nhịn không được cau mày. Bất luận kẻ nào cũng biết nó là hài tử phụ thân thương yêu nhất, kết quả điểm ấy ngược lại hại nó.
“Loại sự tình này rất khó nói.” Mặc dù là cùng Thiên Diệp Diệu nói chuyện phiếm, nhưng tầm mắt Đoan Mộc Trữ thủy chung không có dời đi từ ngoài cửa sổ, “Năm đó ta và ngươi bị bắt cóc, dù cho giao toàn bộ tiền chuộc, đối phương cuối cùng không phải cũng muốn giết chết chúng ta sao? Huống chi giữa Tiềm Hải bang cùng phụ thân vốn đã vượt qua một mối thù giết con.”
Đoan Mộc Trữ nói chuyện luôn luôn là ôn ôn hòa hòa, ánh mắt nhìn người đều là mềm mại, dù cho là cự tuyệt người cũng sẽ không khiến người cảm thấy bị đâm bị thương.
Hiện tại đột nhiên trực tiếp nghe thấy loại lời nói tương phản cùng giết chóc từ cánh môi xinh đẹp của đối phương phun ra, trong nội tâm Thiên Diệp Diệu nháy mắt có loại báo hiệu không tốt lắm.
Con ngươi đen thẳm của hắn nhanh chóng xẹt qua một vòng dị sắc, theo phương hướng Đoan Mộc Trữ nhìn lại.
Đối phương dáng người mảnh mai, mặc một bộ áo lông cao cổ màu đen, đứng ở trước cửa sổ sát đất lớn mà lãnh băng, có loại ưu nhã cùng hấp dẫn trong đêm tối.
Lớp tóc mềm mại trượt vào cổ áo lông, lọn tóc mang theo chút ánh sáng nhạt, chỉ lộ ra một ít đoạn cổ trắng noãn như ẩn như hiện, có chút hấp dẫn, có chút thần bí… Chính như bản thân y, có chút bắt đoán không ra.
Đoan Mộc Trữ rất rõ ràng, bản thân mình chưa bao giờ là một người ôn hòa, thậm chí còn có chút lãnh huyết.
Từ khi y sinh ra đến lớn lên, tất cả những ánh mắt hèn mọn , khinh miệt , không có hảo ý cùng lời nói kia đã tràn ngập trong nội tâm, như một tòa lao ngục âm lãnh đưa y vây khốn trong đó.
Khoảng thời gian an ổn, ấm áp, có thể tự do tự tại lớn lên, y không phải là không có hy vọng xa vời qua.
Nhưng cuối cùng, y vẫn là minh bạch.
Cũng chỉ có thể là hy vọng xa vời, y chỉ có thể đem hy vọng xa vời hóa thành bất động thanh sắc ẩn nhẫn cùng thủ đoạn.
Tại trong gia tộc hắc ám, nguy cơ tứ phía này, y tựa như cây non bị bắt trưởng thành nhanh.
Y không có thời kỳ trưởng thành, ngay cả dương quang đơn thuần nhất đều không trải qua đã trực tiếp nhảy vào thời kỳ đen tối, tàn khốc mà thành thục.
Có quá nhiều quá nhiều chuyện,y không làm không được…
Gió đêm bên ngoài bắt đầu khởi động, thổi cho bóng cây lay động, lộ ra vài phần khí tức sắp nổi lên mưa gió.
“Chuyện như thế nào kéo cho đến lúc này? Đó là chuyện bao lâu trước kia .” Thiên Diệp Diệu nhíu mày, khẽ câu dẫn ra khóe môi, một bộ thần thái không cần lấy ra đánh đồng.
Nhưng đáy lòng hắn có chút bạo sóng.
Thần sắc Đoan Mộc Trữ rất bình tĩnh, nhưng chỉ có loại bình tĩnh này làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác không đúng …
Hắn cảm thấy đêm nay Trữ giống như, đang cất giấu cái gì.
“Đúng vậy a, thật là chuyện thật lâu trước đây…” Dưới bầu trời đen kịt, có hắc ảnh chợt lóe lên.
Đôi mắt Đoan Mộc Trữ xẹt qua một vòng ám quang, sau đó quay đầu lại, hướng Thiên Diệp Diệu nhẹ nhàng cười cười, nhàn nhạt nói: “Ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi .”
“A?”
“Ta muốn nghỉ ngơi một hồi.” Giọng điệu trục khách (đuổi khách) không để cho phản bác.
“A.. vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Thiên Diệp Diệu ở trong kinh ngạc đi ra gian phòng Đoan Mộc Trữ, thẳng đến một khắc đóng cửa phòng hắn vẫn không thể tin được, chính mình lại bị Đoan Mộc Trữ đuổi ra!
Sau khi biết được chuyện tiểu Viễn rất có thể không quan hệ tới đối phương, hắn đặc biệt tới một chuyến, muốn cởi bỏ khúc mắc ngày hôm trước.
Đối phương lại dường như mang những câu đâm chích, cuối cùng còn hạ lệnh trục khách.
Hắn là vì y mà nóng vội, nhưng đối phương…
Thiên Diệp Diệu đứng ở cửa chờ đợi vài giây đồng hồ, bình phục lại tâm tình, xoay người, chuẩn bị gõ cửa lần nữa tiến vào.
Ngón tay thon dài vừa mới cong lên, đang muốn gõ lên ván cửa màu rám nắng thật dày, rồi lại cảm giác mình như thế nào sự tình gì cũng bị Trữ nắm mũi dẫn đi?
Hắn thật không muốn quản việc gì của Trữ.
Nhưng … vẫn là nhịn không được.
Tại một sát na (khoảng thời gian chớp mắt) Thiên Diệp Diệu đóng cửa rời đi, Đoan Mộc Trữ đã nhanh chóng mở ra cửa sổ, hai đầu gối khẽ gấp lại, một cái gọn gàng nhảy lên bệ cửa, dáng người linh xảo từ lầu hai nhảy xuống.
Vừa rồi y là cố ý chọc giận Diệu rời đi.
Bởi vì không lâu ban nãy, y thấy mẹ đi qua hậu hoa viên —— đó là con đường nhỏ ngắn nhất để thông hướng gara.
Đoan Mộc Trữ ở trên bãi cỏ lăn hai vòng giảm xóc lực, vô thanh vô tức đi theo sau lưng mẹ.
Từ Lộ Lộ thần sắc bối rối, một bộ dáng sợ hãi bị người theo dõi. Vội vội vàng vàng lên xe, vẫn không quên xuyên thấu qua kính chiếu hậu xem xét.
Đoan Mộc Trữ cẩn thận, bám theo một đoạn phía sau.
Bên ngoài rất tối, cảm giác gió đêm mát lạnh xuyên thấu qua cửa sổ xe, dần dần thấm đến trong xương, có loại hàn ý khó hiểu.
Từ Lộ Lộ là nữ nhân xinh đẹp không gì sánh được.
Mặc dù nàng chưa phải là một người mẹ tốt, nhưng Đoan Mộc Trữ thân là đứa con so với bất cứ người nào đều hiểu nàng hơn.
Từ các loại dấu vết để lại sau khi Đoan Mộc Viễn mất tích, y đã phát giác được —— mẹ của y, Từ Lộ Lộ mới là người hiềm nghi lớn nhất.
Y đã ám hiệu rất nhiều lần, hy vọng nàng có thể giữa đường buông tay, lại không có chút nào hiệu quả.
Dưới từng bước ép sát của phụ thân Đoan Mộc, y đành phải cố bố nghi trận, phái người tản chuyện này là Tiềm Hải bang làm. Nhưng phụ thân hiển nhiên là cao thủ dụng quân cờ, buổi sáng mang một lượt ánh mắt sắc bén suýt nữa đã làm cho mẹ tự loạn trận cước.
Hai người kia y phái đi tuyệt đối sẽ không nửa điểm để lộ.
Nhưng đến khi kiên nhẫn của phụ thân đã dùng hết, cuối cùng mơ hồ phát hiện mình là tiêu điểm, hậu quả kia cũng dễ dàng nghĩ được.
Từ Lộ Lộ lái xe nhanh chóng.
Xe thể thao màu hồng ở trong dòng xe cộ trên đường, dưới ánh đèn sáng loáng trong màn đêm đen nhánh lộ ra vài phần cô tịch cùng tuyệt vọng.
Đoan Mộc Trữ cảm thấy mẹ hiển nhiên đã đến tình trạng vô cùng sợ hãi, bằng không sẽ không một đường giẫm chân ga hết cỡ, cơ hồ đến trình độ không muốn sống.
Bầu trời đêm bị rạch một đường bén nhọn gọn gàng, xe thể thao đứng ở bên ngoài một cái kho hàng vứt đi.
Cánh tay mảnh khảnh của Từ Lộ Lộ lôi kéo cửa xe, mép váy xinh đẹp bị vướng ở phía trên. Nàng lòng nóng như lửa đốt, hung hăng kéo một cái, váy xé toang cũng nhìn như không thấy.
“Đăng đăng đăng…” Giày cao gót gõ ở trên mặt đất xi măng hoang vu, kích khởi lên từng chuỗi tiếng vọng lạnh như băng.
Cửa sắt kho hàng kia ước chừng cao hai thước, rộng một mét năm, loang lổ vết gỉ sét, bộ dạng xem ra là phi thường nặng nề.
Từ Lộ Lộ cắn răng, cơ hồ dùng hết sức mạnh rốt cục đem cửa sắt kéo ra một đường nhỏ, lách mình đi vào.
Quang cảnh không khí một chút cũng không lưu thông, tràn ngập tro bụi cùng mùi nấm mốc quanh năm…
Đoan Mộc Trữ giấu xe ở bên cạnh lùm cây ngoài vài chục mét, y ở bên ngoài đợi ước chừng mười phút. Dựa theo phán đoán của y, tiểu Viễn khẳng định còn sống, bằng không mẫu thân sẽ không tới hôm nay mới hoảng loạn lên.
Nàng hẳn là sợ hai tên “Tiềm Hải bang” thật sự bị phụ thân khảo vấn khai ra, nói chuyện này cùng bang phái bọn họ không liên quan.
Nếu như đến tình trạng kia, vậy thật sự thân ở nơi tuyệt cảnh.
Đoan Mộc Trữ nheo lại đôi mắt hình trăng lưỡi liềm, tay đặt trên tay lái, chằm chằm vào cái kho nặng nề kia, cửa sắt mang theo hoen gỉ. Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ xe, chiếu lên gương mặt hoàn mỹ mà lạnh lùng của y.
Kỳ thật sẽ không …
Khi y ám hiệu mẫu thân có thể tìm Tiềm Hải bang gánh tội này, y đều đã đem hết thảy sự tình an bài thỏa đáng.
Cũng như lần trước mẹ phái người tập kích tiểu Viễn, muốn liên lụy đến Diệu như vậy.
Bởi vì nàng là mẹ của y, cho nên mặc kệ nàng làm cái gì, y đều một vai gánh lấy.
Đoan Mộc Trữ xuống xe, đang chuẩn bị đi qua.
Bả vai đột nhiên bị vỗ xuống, y lập tức cả kinh cả trái tim đều sắp nhảy lên cổ họng.
“Hư…”
Y muốn kêu ra, đối phương lại trước làm cái khẩu hình chớ có lên tiếng—— dĩ nhiên là Thiên Diệp Diệu!
Đoan Mộc Trữ kinh ngạc nhìn đối phương, dùng mục quang dò xét, hắn như thế nào lại tới nơi này?
“Ta không yên lòng ngươi… Ở ngoài cửa lại gọi ngươi vài tiếng, ngươi không có trả lời, ta cảm thấy được kỳ quái nên đạp cửa tiến vào, ngươi không có trong phòng, chỉ có cửa sổ là mở. May mắn ta chân nhanh mới không bỏ xa ngươi.” Thiên Diệp Diệu nhỏ giọng nói.
Đoan Mộc Trữ cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Bình thường bắt hắn tiến vào phải gõ cửa không nghe, hiện tại rất tốt, chính mình không có lên tiếng, hắn còn chủ động đạp cửa mà vào . Nếu như không phải trước mắt có sự tình càng nghiêm trọng, y thật muốn cùng hắn hảo hảo nói vấn đề này .
Trong bóng tối loáng thoáng truyền đến thanh âm nữ nhân khắc khẩu, giống như đang tranh chấp cái gì.
Chẳng lẽ…
Hai người nhanh chóng liếc nhau.
Ở gần trước kho hàng, Đoan Mộc Trữ đột nhiên nhìn về phía Thiên Diệp Diệu, dùng một loại mục quang khẩn cầu, “Nếu như, nếu như là mẹ ta nàng…”
“Đêm nay ta cái gì cũng không biết.” Thiên Diệp Diệu không trả lời thẳng, nhưng lại cầm tay của y.
Đáy lòng Đoan Mộc Trữ dâng lên một mảnh cảm kích, trở lại cầm tay của hắn, chăm chú .
“Không, lời này không giống lời ngươi lúc vừa mới bắt đầu.” Một đạo thanh âm cãi cọ lộ ra kinh hoảng, “Ngươi ngay từ đầu đã nói chỉ muốn giáo huấn hắn là đủ rồi, chưa nói phải làm như vậy…”
“Đều đã đến loại tình trạng này , ngươi thực cho là có cơ hội đổi ý sao?” Một đạo giọng nữ khác phá lệ ưu nhã mà thong dong, nàng liếc xéo Đoan Mộc Viễn bị trói ở một bên.
Đoan Mộc Viễn đói bụng vài ngày có vẻ suy yếu mà mỏi mệt, nhưng đôi mắt lại tràn đầy phản kháng cùng bất khuất.
“Ngươi nhìn xem ánh mắt của hắn, ” nữ nhân kia nhẹ cười rộ lên, tiếng trung của nàng nói không quá tốt, từng chữ từng chữ nói ra rất chậm, nhưng mang theo một cỗ quý khí trời sinh làm cho người khó có thể cãi lời, “Đó là một đôi mắt muốn trả thù, tràn đầy dã tâm, ngươi cảm thấy lưu hắn một mạng, ngươi cùng ta còn có cơ hội sống sao?”
“Chỉ cần, chỉ cần chúng ta không nói, hẳn là…” ánh mắt Từ Lộ Lộ lóe ra, nàng nhìn nhìn Đoan Mộc Viễn, lại nhìn nhìn Thiên Diệp Mỹ Hạnh.
Nàng lúc trước đúng là an bài qua một hồi tập kích, nhưng cùng hiện tại phải tự tay giết chết Đoan Mộc Viễn là hoàn toàn bất đồng.
Nếu như, nếu như sau này Đoan Mộc biết rõ đứa con hắn thương yêu nhất chết trên tay của nàng, nàng nhất định sẽ bị thiên đao vạn quả, còn chưa hẳn đã giải hận… Đến lúc đó sẽ thật sự một chút cơ hội xoay người cũng không có.
Chỉ có thể vĩnh viễn bị nữ nhân này dẫm nát dưới chân.
Thiên Diệp Mỹ Hạnh mới chân chính là một hòn đá ném hai chim.
Đã diệt trừ Đoan Mộc Viễn, lại nắm giữ lấy hung thủ giết chết Đoan Mộc Viễn, đến lúc đó a Trữ sẽ không thể không rời khỏi chi tranh của người thừa kế, Thiên Diệp Diệu không cần tốn nhiều sức liền có thể kế thừa Đoan Mộc gia tộc…
Đoan Mộc Viễn không thể chết được, ít nhất bây giờ còn chưa được!
“Đừng quên, báo cáo giám định DNA của con ngươi còn đang ở trên tay của ta.” Thiên Diệp Mỹ Hạnh mắt nhìn Từ Lộ Lộ, dù cho đối phương che giấu rất khá, nhưng đều là nữ nhân, lục đục với nhau lâu như vậy, nàng cho dù chỉ là nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cũng biết đối phương hiện tại hận mình hận đến muốn chết, “Thật là một tin tức trêu người. Năm đó Đoan Mộc là nhìn thấy ngươi mang hài tử còn xả thân vì hắn chắn đạn mới cho ngươi vào cửa .
“… Kết quả đứa con nuôi nhiều năm như vậy, nhưng lại là của người khác .”
Thiên Diệp Mỹ Hạnh ưu nhã mỉm cười, đôi mắt khom lên, vài nếp nhăn nơi khóe mắt lộ ra loại vị đạo cao không thể chạm.
Phản chiếu lại nơi đáy mắt Từ Lộ Lộ, chính là triệt để khinh miệt cùng hèn mọn.
Từ Lộ Lộ cúi thấp đầu cắn môi, mái tóc đen như thác che khuất xuống, ngón tay hung hăng véo vào lòng bàn tay.
Bí mật nàng giấu nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là để cho nữ nhân nàng thống hận nhất biết được…
Nếu như không phải Thiên Diệp Mỹ Hạnh dùng chuyện này uy hiếp nàng, nàng sẽ không mạo hiểm lần nữa, bắt chước chữ viết a Trữ lừa Đoan Mộc Viễn ra…
Nàng yêu nhất đúng là người nam nhân kia, vì khiến cho hắn chú ý, cùng hắn sinh hoạt chung một chỗ, nàng có thể mang hài tử, thay hắn chắn đạn, cũng có thể được ăn cả ngã về không nói mình nghi ngờ hài tử này là của đối phương.
Khi đó nàng chỉ là một vũ nữ nho nhỏ, có chút khách nhân cũng không phải là không muốn tiếp thì có thể không tiếp .
Người nàng yêu sâu đậm là Đoan Mộc, chính là hài tử lại không phải của hắn…
Đây quả thực là loại châm chọc.
Đại khái lão thiên cũng có thể thương nàng có một phen tâm ý.
Nàng mang nguyện vọng mãnh liệt, dùng đứa bé này làm tiền đặt cược, dùng một đường đạn làm đại giá, nàng tin tưởng trải qua sự kiện kia, Đoan Mộc nhất định sẽ đem nàng đón trở về!
Không nghĩ tới tâm nguyện thật sự đạt thành !
Nàng thành người đầu tiên cũng là người cuối cùng trong những nữ nhân kia vào ở Đoan Mộc gia!
Từ ngày đầu tiên vào cửa, khi nàng nhìn thấy Thiên Diệp Mỹ Hạnh mặc kimono lịch sự tao nhã nhưng khắp nơi lộ ra khí phái cao quý, hướng nàng lộ ra tiếu dung uyển chuyển hàm xúc, cường liệt đem nàng mặc một thân Chanel áp đi, nàng đã minh bạch —— tuổi già của mình đã được đem ra cùng nữ nhân này đấu đến ngươi chết ta sống.
Những năm này, thế lực của Thiên Diệp Mỹ Hạnh từng chút bị Đoan Mộc hữu ý hay vô ý tan rã.
Nàng cũng có từng chút một xơi tái nuốt trôi, tại Đoan Mộc gia tộc rót vào dấu vết của mình…
Chính là không nghĩ tới, Thiên Diệp Mỹ Hạnh lại có thể ẩn nhẫn như thế, thẳng đến sau khi Đoan Mộc Viễn xuất hiện, mới đưa một ít giấy báo cáo giám định DNA bày ở trước mặt mình.
Nàng quả thực không thể tin được, nếu như Đoan Mộc Viễn không có xuất hiện, đối phương là không phải sẽ ở ngày chọn người thừa kế mới đưa phần báo cáo này lấy ra đặt ở trước mặt các lão bang và Đoan Mộc.
Nữ nhân này, thật sự rất có thể nhẫn, thật là đáng sợ…
Từ Lộ Lộ ngẩng đầu, nhìn Thiên Diệp Mỹ Hạnh cho dù ở ban đêm cũng vận đồ trang sức trang nhã tinh xảo, trong lúc nhất thời nỗi lòng ngàn vạn chua xót.
“Nãy giờ hẳn là đủ cho ngươi suy tư rồi a.” Thiên Diệp Mỹ Hạnh mỉm cười hé môi, tư thái ưu nhã đến gần Từ Lộ Lộ, đem một cây dao nhu hòa bỏ vào trong bàn tay thon mảnh trắng nõn của đối phương.
Khi chạm đến tay Từ Lộ Lộ, Thiên Diệp Mỹ Hạnh cong lên đôi mắt xẹt qua một vòng ánh sáng nhạt. Đối phương thật là thiên sinh lệ chất, một đôi tay mềm mại không xương, cộng thêm bao năm bảo dưỡng, không thấy một tia nếp nhăn, bóng loáng mà mềm mại.
Làm cho đối phương dùng đôi tay xinh đẹp được Đoan Mộc nắm qua nhiều năm này đi giết đứa con tư sinh mà Đoan Mộc nuôi ở bên ngoài hơn mười năm… Coi như là vật tận kỳ dụng (vật tận dụng đúng chỗ) a.
Nghĩ vậy, Thiên Diệp Mỹ Hạnh mới chính thức lộ ra một vòng cười nhạt.
“Đứa con tư sinh bên ngoài của Đoan Mộc, còn có con của ngươi. Trong hai người kia, ngươi chỉ có thể chọn một…”
Từ Lộ Lộ hai tay run rẩy nắm dao.
Tuy cây dao này là nàng từ trong tay Thiên Diệp Mỹ Hạnh tiếp nhận, nhưng nàng lại như mất trí nhớ, như thế nào cũng không nhớ nổi quá trình kia …
Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, nàng đang từng bước một đi về hướng Đoan Mộc Viễn.
Đáng thương Đoan Mộc Viễn bị vững chắc trói lại, càng ở trên mặt đất giãy dụa thì dây thừng trói lại càng chặt, lồng ngực phi thường căng, áo sơmi trên người hắn đều nhăn nhúm, dính không ít bùn đất. Một đôi mắt hung dữ chằm chằm vào các nàng.
Bình thường các nàng đều tích cực chiếu cố hắn, lôi kéo hắn, cùng nhau ăn cơm, hay nói giỡn, lúc thay con mình chọn áo sơmi hàng hiệu, cũng không quên cho hắn một kiện.
Mặc kệ có phải thật tâm hay không, tối thiểu ở trên mặt mũi đã làm đủ .
Sau lưng những hình ảnh gia đình vô cùng náo nhiệt vui vẻ kia, kỳ thật vẫn là đang tính toán lẫn nhau… Thậm chí muốn xử lý đối phương.
Đoan Mộc Viễn từ giờ khắc này thật sự thống hận mình khờ dại, phụ thân nói cho hắn biết những sự tình kia, nguyên lai là thật sự…
Lúc trước dù cho phụ thân ân cần dạy bảo, hắn cũng chỉ cho là có chứa thành phần khuyếch đại khoa trương.
Khoảng thời gian thiếu niên với việc học của hắn, nhiệt tình yêu thích bóng rổ của hắn, khoảng thời gian vô cùng đơn giản của hắn.
Tan học thì cùng một chỗ vui vẻ ăn cơm, được những nữ nhân xinh đẹp thân thiết này quan tâm, còn thỉnh thoảng cho người ta làm món mình thích ăn nhất.
Ai sẽ nghĩ phải đề phòng những người cả ngày sớm chiều ở chung này?
Không phải là người nhà của hắn sao?
“Mẹ hai! Ngươi đừng như vậy…” Đoan Mộc Viễn mắt thấy Từ Lộ Lộ đang từng bước đến gần, con dao trên tay kia vô cùng sắc bén, dao phong hiện ra hàn ý, lông tơ trên cổ của hắn đều bị dựng lên.
Vừa rồi Từ Lộ Lộ cùng Thiên Diệp Mỹ Hạnh đối thoại hắn toàn bộ nghe được , lúc mới bắt đầu, hắn còn chỉ xem đó là một trò vui đùa, nhưng hiện tại hắn đã tàn khốc nhận rõ, Thiên Diệp Mỹ Hạnh thật sự muốn hắn —— chết!
Nhân sinh của hắn giờ mới bắt đầu. Hắn không cần!
“Mẹ hai, ngươi thanh tỉnh một chút! Thiên Diệp Mỹ Hạnh chỉ là đang lợi dụng ngươi! Ngươi giết ta, như thế nào hướng cha công đạo!” Bất chấp thân thể suy yếu, hắn xé rách cuống họng hô: “Nàng sẽ nói cho phụ thân là ngươi giết ta! Nàng mượn tay của ngươi diệt trừ ta trước, sau đó kế tiếp chính là —— ngươi!”
Ánh mắt Từ Lộ Lộ hiện lên một vòng quang mang phức tạp, cước bộ lại trì hoãn lại.
Đúng vậy, những lời này của Đoan Mộc Viễn trong nội tâm nàng thật ra là tinh tường .
Nhưng phần chân chính là bị người bên ngoài nói ra, cái loại cảm giác này giống như được cảnh tỉnh.
Nếu như nàng hiện tại tự tay giết Đoan Mộc Viễn, ai biết Thiên Diệp Mỹ Hạnh lúc nào sẽ đổi ý? Nói không chừng là mười năm sau, nói không chừng chính là ngày mai.
Thiên Diệp Mỹ Hạnh cam đoan, nàng có thể tin tưởng sao?
Chính là…
Nếu như không dựa theo ý tứ của cô ta làm, thân phận a Trữ thật sự sẽ bị lộ, đến lúc đó trong Đoan Mộc gia tộc sẽ không còn chỗ cho nàng đứng thẳng…
Mà Đoan Mộc, lại sẽ nhìn nàng thế nào?
Nhìn nữ nhân mang con của người khác, nhưng vẫn nói là hài tử của hắn…
“Buồn cười, Thiên Diệp Mỹ Hạnh ta nói lời giữ lời, đã trước đáp ứng ngươi, sẽ nhất định làm được.” Thiên Diệp Mỹ Hạnh nheo mắt lại lạnh lùng đánh giá Đoan Mộc Viễn.
Trên người đứa bé này xác thực chảy xuôi dòng máu của Đoan Mộc gia tộc.
Dù cho chưa bị hắc đạo nhuộm tẩy, nhưng tại thời khắc nguy cơ này cũng đã nhạy cảm phát giác được xung đột giữa các nàng, biết rõ như thế nào gợi nên gay gắt mâu thuẫn.
“Ngược lại nói Đoan Mộc Viễn, nếu như hiện tại thả hắn, ngươi xác định hắn sẽ không hướng Đoan Mộc nói ra hết thảy đêm nay? Ngươi có thể an tâm giữ lại quả bom này, đợi vài năm sau hắn đủ lông cánh, báo lại chi thù hôm nay? Ngươi sẽ không thật sự tin tưởng, chỉ cần chúng ta thả hắn, hắn sẽ chuyện cũ bỏ qua, cái gì cũng không nói với Đoan Mộc đi.” Thiên Diệp Mỹ Hạnh nâng môi, nhẹ cười khẽ hai tiếng. Tiếng cười khinh nhu như vậy ở trong kho hàng trống vắng lại có vẻ có chút sâm lãnh.
“Đương nhiên, có lẽ hắn sẽ không đích thân nói. Nhưng ngươi xác định người lợi hại như Đoan Mộc, cái gì cũng không phát hiện?”
Từ Lộ Lộ như đang chăm chú cân nhắc lời nói của hai người, cúi đầu trầm tư vài phút, cuối cùng nàng vẫn là lắc đầu, nhìn Đoan Mộc Viễn mục quang tràn đầy giãy dụa cùng bất đắc dĩ, nàng gian nan mở miệng, “Thực xin lỗi… Tiểu Viễn, tha thứ ta, thực xin lỗi… a Trữ là con của ta, ta không thể không vì nó lo lắng… Thực xin lỗi…”
Nàng nhẹ giọng , run rẩy nói lời xin lỗi, từng bước một đến gần Đoan Mộc Viễn.
Con dao sáng như tuyết giơ lên cao ——
Khóe môi Thiên Diệp Mỹ Hạnh hoàn mỹ câu dẫn ra, nhìn không chuyển mắt hai kẻ có thể xem như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt nàng trước mắt.
Từ sau khi nàng mười tám tuổi nhìn thấy Đoan Mộc, tiếu dung đối phương anh tuấn từ nay về sau ghim sâu vào tâm nàng.
Hắn sẽ vì nàng trồng cây anh đào, đem trọn đình viện trang hoàng thành phong cách Nhật, sẽ lười biếng lại kiên nhẫn ngồi ở một bên, xem nàng lẳng lặng dùng bữa…
Nàng vì hắn mê muội, tình căn thâm chủng (tình cảm bén rễ ghim sâu),như thiêu thân lao đầu vào lửa gả cho hắn.
Nhưng kết quả, nàng được cái gì?
Bên ngoài mang vũ nữ gặp dịp thì chơi vào trong nhà, nghi ngờ mang bầu, ở bên ngoài nuôi tình nhân tình cảm chân thành vài chục năm cùng đứa con tư sinh thương yêu nhất…
Thiên Diệp Mỹ Hạnh hai tay nắm chặt thành quyền, trong đôi mắt thâm trầm nhóm lên hỏa quang bi phẫn.
Chuyện một nữ nhân không thể nhẫn nhịn—— quyền thế bị lợi dụng, có người yêu khác, hư tình giả ý, các loại tư vị hắn toàn bộ khiến nàng nếm lần lượt.
Nàng hận người nam nhân kia, hận hắn bạc tình bạc nghĩa, hận hắn lợi dụng lừa gạt, hận chính mình lúc còn trẻ ngu xuẩn.
Cho nên nàng kiên nhẫn mười phần.
Nàng muốn cho người nam nhân kia đau nhức không nơi sống yên ổn; nàng muốn cho người nam nhân kia biết rõ, hài tử hắn nuôi hơn hai mươi năm thật ra là của người khác; nàng muốn cho người nam nhân kia nhìn tận mắt thế lực hắn trăm phương ngàn kế dốc sức tạo dựng, cuối cùng vẫn là trở lại trong tay Thiên Diệp nhất tộc của nàng.
Nàng muốn cho nam nhân kia biết rõ, nàng mới là người cười đến cuối cùng, nàng mới là người thắng chân chính.
Đây cũng là một chút tôn nghiêm còn sót lại cuối cùng trong đời của nàng.
Đoan Mộc Trữ và Thiên Diệp Diệu dùng sức đẩy ra cửa sắt, tiếng rỉ sắt “Bang” chói tai ở đêm khuya yên tĩnh phát ra tiếng vang tuyệt vọng.
Hai người vừa đúng lúc nhìn thấy Từ Lộ Lộ một tay cầm con dao sắc bén, bên cạnh là dây thừng buộc chặt đã bị Đoan Mộc Viễn cắt đứt, hai người bọn họ sắc mặt khẩn trương đứng chung một chỗ.
Đối diện không xa là dáng vẻ đoan trang của Thiên Diệp Mỹ Hạnh.
Trang phục của nàng tinh mỹ nho nhã, dù cho chỉ là lẳng lặng đứng trong kho hàng nặng nề trống trải này, cũng ưu nhã mỹ hảo cứ như một cành anh đào xinh đẹp vươn hướng bầu trời.
Nàng chỉ là một con người nhưng thần thái tự nhiên vô cùng, trong miệng chứa đựng một đường cong mỉm cười “Sớm biết như thế”.
“Chỉ biết ngươi sẽ không thật sự bị ta bài bố (xếp đặt).” Nàng dùng đến một loại mục quang đem Từ Lộ Lộ triệt để nhìn thấu đánh giá hai người bọn họ, trong tay vững vàng cầm một khẩu súng.
Đoan Mộc Trữ phá mở cửa sắt nặng nề chỉ là chuyện trong một, hai giây.
Nhưng một, hai giây này đã đủ phát sinh biến hóa long trời lở đất…
“Mẹ ——” Đoan Mộc Trữ không mở miệng, ngược lại là tiếng Thiên Diệp Diệu hét to trước.
Dù cho sự thật bày ở trước mắt, hắn vẫn là không thể tin được mẹ của mình thật sự hướng mẹ Trữ cùng tiểu Viễn ra tay? Nhà bọn họ đã tranh quyền đoạt lợi đến loại tình trạng này? !
Thiên Diệp Mỹ Hạnh sững sờ, lập tức lộ ra một vòng tiếu dung sẳng giọng.
Đương gia chủ mẫu đoan trang phong phạm hoàn toàn biến mất, nàng bây giờ chỉ là vợ cả nhiều năm mang cừu hận trượng phu phụ tình cùng đứa con tư sinh.
“Diệu, ngươi đã đến thì vừa vặn, xử lý bọn họ, vị trí người thừa kế của ngươi sẽ không còn uy hiếp.” Thiên Diệp Mỹ Hạnh lạnh lùng mệnh lệnh, “Bắt đứa con của tiện nữ kia trói lại cho ta.”
” Đứa con tiện nữ ” trong miệng kia đúng là chỉ Đoan Mộc Trữ.
Thiên Diệp Diệu cắn răng, “Mẹ, ngươi thả bọn họ một con đường sống a! Bọn họ không có khả năng theo chúng ta tranh, cũng không có thực lực kia.”
“Không có thực lực kia? Ha ha.” Thiên Diệp Mỹ Hạnh như là nghe được cái gì buồn cười, “Nói Đoan Mộc Viễn, ngươi cho rằng phụ thân của ngươi không nghĩ qua đả động việc cho hắn kế thừa Đoan Mộc gia tộc sao? Còn có Đoan Mộc Trữ, rõ ràng là tiện chủng mẹ nó cùng người khác sinh ra, lại không biết xấu hổ tại ngôi nhà này yên tâm thoải mái làm nhị thiếu gia! Rõ ràng sau lần bị bắt cóc truyền máu kia, nó đã biết thân phận của mình!”
Thiên Diệp Diệu nghe vậy chấn động, không thể tin được quay đầu nhìn Đoan Mộc Trữ. Hắn vẫn cho là Trữ là đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình, không nghĩ tới…
Vậy mấy hành động hắn đối với Trữ kia, còn có quan tâm và nhường nhịn đối với y, nếu như không phải căn cứ vào thân tình dẫn dắt, vậy thì…
Thiên Diệp Diệu khiếp sợ, rồi lại có một tầng sương mù bị vạch trần thấu hiểu.
Trách không được rõ ràng đều là đệ đệ, hắn đối với Trữ chính là nhiều hơn một phần tham muốn giữ lấy, lúc đến Noble, không tự giác lựa chọn thiếu niên cùng đối phương đồng dạng có đôi mắt hình trăng lưỡi liềm hình, lại đối với tiểu ngưu lang khí chất thần vận quá giống tiểu Viễn bài xích, nguyên lai cảm giác hắn đối với Trữ sớm đã biến chất, lại bởi vì quan hệ huyết thống ràng buộc mà xem nhẹ khả năng này.
So với mình ngũ vị tạp trần, Đoan Mộc Trữ lại có vẻ gợn sóng không sợ hãi. Y đã sớm biết rõ thân phận thật sự của mình, qua nhiều năm như vậy, âm thầm kinh doanh Noble, bồi nuôi thế lực của mình, cũng là vì phòng ngừa có một ngày chuyện này bị Thiên Diệp Mỹ Hạnh nắm trong tay, bọn họ thân không thể lui.
“Thứ ngươi muốn là cho con của ngươi làm người thừa kế a.” Đoan Mộc Trữ thần sắc tỉnh táo hỏi.
“Đó là đương nhiên, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta và ngươi còn có thể tin tưởng cái gì tình yêu.” Thiên Diệp Mỹ Hạnh tự giễu cười.
“Nhưng mà, chuyện ngươi sai khiến mẹ ta bắt cóc tiểu Viễn, hiện tại mọi người đều biết . Ngươi thật sự có nắm chắc một hơi đem ba người chúng ta đều giết chết, thật sự có nắm chắc mỗi phát súng đều trúng mục tiêu? Vạn nhất không có giết chết, ngươi ngẫm lại chúng ta sẽ có hành động gì?
“Vạn nhất tiểu Viễn chết, ta cùng mẹ làm chứng là ngươi bắt cóc hắn, giết hắn rồi, ngươi cảm thấy phụ thân sẽ có phản ứng gì? Rốt cuộc là hắn yêu mến nhất đứa con trọng yếu đến chết, hay là tình cảm vợ chồng giữa ngươi và hắn càng sâu?”
“Ngươi là đang uy hiếp ta.” Thiên Diệp Mỹ Hạnh cười lạnh.
“Ta không phải uy hiếp, chỉ là liệt kê ra hậu quả có thể phát sinh. Trong nội tâm của ngươi và ta rõ ràng, chúng ta cho tới bây giờ đều là đối đầu. Nhưng ngươi càng thêm tinh tường, ta không phải con ruột Đoan Mộc, nhấc lên không nổi sóng gió.”
“Ngươi ngược lại nghĩ đến thông thấu.”
Đoan Mộc Trữ chậm rãi tới gần Thiên Diệp Mỹ Hạnh, “Đã như vậy, ta có một đề nghị.”
“Đề nghị gì?” Thiên Diệp Mỹ Hạnh nhíu mày.
Vừa rồi những hậu quả Đoan Mộc Trữ phân tích, tuy chỉ có một nửa khả năng nhưng mà là ở giữa tử huyệt của nàng.
Thật sự nàng không dám cho Đoan Mộc biết rõ chuyện này cùng nàng có quan hệ.
“Chỉ có thể hai người chúng ta biết rõ.” Đoan Mộc Trữ mục quang trầm tĩnh nhìn nàng.
Lời này vừa ra, Thiên Diệp Diệu lập tức nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi muốn cùng mẹ ta nói chuyện gì?”
Đoan Mộc Trữ phong khinh vân đạm (bâng quơ) trả lời, “Về sau… ngươi sẽ biết.”
“Hảo, ngươi tới.” Thiên Diệp Mỹ Hạnh suy tư xong, đồng ý.
Đoan Mộc Trữ đi qua, ở bên tai nàng thấp giọng nói gì đó. Từ góc độ của Thiên Diệp Diệu, chỉ thấy mẹ một mực trầm mặc không nói, đến cuối cùng mới có dụng ý khác nhìn y một cái, “Ngươi thật sự sẽ nói được thì làm được?”
“Nhược điểm của ta chẳng phải ở trên tay ngươi sao?”
“Vậy cũng được.”
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Thiên Diệp Mỹ Hạnh thật sự thu lại khẩu súng, lại khôi phục thành bộ dạng đương gia chủ mẫu cao cao tại thượng, “Chuyện nơi đây giao cho ngươi giải quyết tốt hậu quả . Ta về trước, đừng quên lời hứa của ngươi.”
“Đương nhiên.” Đoan Mộc Trữ khẽ xoay người, đạm cười nói.
Sau khi Thiên Diệp Mỹ Hạnh rời đi, Đoan Mộc Trữ vội vàng đem Từ Lộ Lộ cùng Đoan Mộc Viễn nâng lên , sau khi xem xét hai người cũng không có gì đáng lo ngại mới yên lòng. Y hướng Thiên Diệp Diệu đứng ở cách đó không xa nói: “Vừa rồi ta với mẹ ngươi đã đàm tốt. Chuyện này coi như là ngươi dẫn người đem tiểu Viễn từ Tiềm Hải bang cứu ra.”
Thiên Diệp Diệu lập tức minh bạch ý tứ của y, gật gật đầu đáp ứng.
Trong ánh mắt Đoan Mộc Viễn lại lộ ra hận ý, “Cứ như vậy sao? Nữ nhân kia nàng muốn giết chết ta!”
“Vừa rồi chỉ có trên tay nàng có súng, nếu như nàng thật sự tính toán động thủ, vô luận ta dù đàm điều kiện với nàng thế nào, nàng muốn giết ngươi vẫn là sẽ giết ngươi, nhưng cuối cùng nàng vẫn là buông tha, không phải sao?”
Đoan Mộc Viễn cười lạnh, tựa hồ một điểm cũng không tin Thiên Diệp Mỹ Hạnh thật sự tính toán thả hắn.
Đoan Mộc Trữ khẽ thở dài, đưa lưng về phía Thiên Diệp Diệu nói khẽ với Đoan Mộc Viễn: “Sau lưng của nàng là Thiên Diệp gia tộc Nhật Bản, cho dù không phải ngươi mà là phụ thân, hắn cũng sẽ không không lo lắng nhân tố này mà sẽ cùng nàng trở mặt, chỉ cần ngươi từ nay về sau không cần phải lộ ra ý đồ để ý đến vị trí người thừa kế, nàng cũng sẽ không tiếp tục nhằm vào ngươi.”
“Chính là…” Đoan Mộc Viễn vặn căng lông mày.
Đoan Mộc Trữ dùng bàn tay nhẹ nhàng ngừng lại lời hắn muốn nói tiếp.
“Ta trước đã từng hỏi qua ngươi, chữ Viễn này có phải là mẹ ngươi hy vọng ngươi trôi qua tự tại tiêu dao? Hắc đạo là nơi không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tiếp tục dây dưa chỉ biết đem ngươi nhuộm bẩn…”
Đoan Mộc Viễn cắn môi, không nói gì thêm.
Nhưng ở trong bóng ma, đôi mắt nguyên bản như tiểu báo rạng rỡ sinh huy lại hàm ẩn u quang phá lệ làm cho người ta sợ hãi.
>>Hết<<