Ngay lúc nguy cấp nhất ấy, Nhậm Sương Bạch từ trong lều lẳng lặng bước ra, trên người chàng vẫn khoác chiếc chăn da dê, gương mặt trắng nhợt đầy vẻ bệnh hoạn, lại thêm bộ râu mấy ngày qua không cạo đâm ra tua tủa dưới cằm, trông chàng tồi tàn chẳng có chút khí thế cần có của một nam nhân.
Đường Bách Nhẫn tinh mắt, dù rằng Nhậm Sương Bạch bước ra không gây bất kỳ tiếng động nào, nhưng chàng vừa hiện thân thì đã bị Đường Bách Nhẫn phát hiện ra. Vì chẳng biết đối phương là ai, hơn nữa lúc đầu y cũng chẳng lưu ý đến chiếc lều thấp lè tè phía sau bọn Sở Thanh Nguyên, nên khi Nhậm Sương Bạch đột ngột xuất hiện Đường Bách Nhẫn không khỏi ngẩn người, y chưa kịp có phản ứng gì thì Nhậm Sương Bạch đã ra đến gần sơn đạo.
Hướng Sơn đứng trên vách núi nhìn xuống cũng đã phát hiện ra sự có mặt của Nhậm Sương Bạch, sau một thoáng ngẩn người, y vội vàng đưa mắt nhìn sang Đường Bách Nhẫn, chừng như chờ đợi xem lão đại chỉ thị đối phó thế nào.
Nuốt khan nước bọt một cái, Đường Bách Nhẫn cất giọng âm âm hỏi :
- Bằng hữu, ngươi sống bằng nghề gì vậy?
Nhậm Sương Bạch mỉm cười, giọng hòa dịu nói :
- Tại hạ chẳng làm nghề gì cả, cũng giống như các vị vậy, lang thang phiêu bạt giang hồ gặp việc gì làm việc nấy, miễn sao có được bát cơm sống qua ngày là được. Nhưng điều làm cho tại hạ khác hẳn các vị là, tại hạ kiếm cơm ăn một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-yen-kiep/3248221/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.