Quấn chăn ngồi co ro trên chiếc chõng tre, Dịch Hương Trúc ngưng mục nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, tuyết hoa giăng giăng đầy trời, hết lớp này đến lớp khác nhẹ nhàng rơi xuống, đều đều như không bao giờ dứt, tuyết cố nhiên là lạnh, tuyết rơi ngoài trời nhưng cứ rơi thẳng vào tâm khảm con người, khiến người ta cảm thấy vừa lạnh lẽo vừa cô tịch.
Bầu trời thấp lè tè u ám, từng đám từng đám mây đen cứ như muốn đè xuống mặt đất phủ đầy tuyết, gió bấc thi thoảng lại gào rú thổi tung từng đám tuyết ném văng đi khắp nơi, đất trời vào đông đã thấy u ám lạ thường.
Một làn gió lạnh kèm theo bụi tuyết theo chân Nhậm Sương Bạch tràn vào phòng, mặc dù trong phòng đã đốt một bếp than cháy rừng rực, Dịch Hương Trúc cũng cảm thấy hơi lạnh quất vào mặt ngấm vào tận xương tủy, bất giác rùng mình mấy lượt, kéo chiếc chăn quấn chặt hơn quanh người.
Vội vàng khép chặt cửa lại, Nhậm Sương Bạch xoa mạnh hai tay vào nhau, đến trước mặt Dịch Hương Trúc, phả khói trắng xóa nói :
- Dịch cô nương, trong người thế nào rồi? Có thấy khá hơn không?
Dịch Hương Trúc gượng cười nói :
- Đã khá hơn rất nhiều rồi, Nhậm Sương Bạch, mấy hôm rày làm phiền ngươi nhiều quá, nếu không nhờ ngươi chăm sóc ta chu đáo thế này, thương thế đã không bình phục nhanh đến vậy.
Nhậm Sương Bạch cười cười nói :
- Chẳng cần phải khách sáo như vậy, Dịch cô nương, ai gặp phải tình huống này cũng hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-yen-kiep/3248213/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.