Cạnh thạch kiều, Nhậm Sương Bạch tay dắt con ngựa gầy của chàng đi trước, Chung Nhược Tự đi sau lưng, nàng bước nhanh lên một bước tiến sát Nhậm Sương Bạch hơn một chút, đưa tay vịn yên cương, trên gương mặt thanh tú kiều mỵ của nàng cô đọng nét sầu, nét u buồn lo lắng, thần sắc trông thật ảm đạm.
Nhậm Sương Bạch chẳng nhìn rõ được thần sắc Chung Nhược Tự, nhưng chàng hoàn toàn cảm nhận được nó, sự cảm thụ của trực giác bao giờ cũng sâu sắc hơn là cảm thụ bằng giác quan, thời khắc này, không khí dường như cũng lạnh hẳn đi.
Bàn tay Chung Nhược Tự khẽ vuốt ve bờm ngựa, gượng cười nói :
- Con ngựa này gầy gò quá!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Gầy thì có gầy nhưng sức bền rất tốt, hơn nữa lại có linh tính, rất hiểu ý ta.
Chung Nhược Tự thấp giọng hỏi :
- Nó có tên chứ?
Gật đầu, Nhậm Sương Bạch nói :
- Tên nó là “Lão lạc đà”.
Chung Nhược Tự cắn môi, nói :
- “Lão lạc đà” à? Cái tên nghe cũng hay đó chứ!
Nhậm Sương Bạch không đáp, chàng biết những lời vừa nói chẳng phải là lời mà lòng nàng đang muốn nói.
Im lặng một lúc, Chung Nhược Tự hít mạnh một hơi nói :
- Việc xong rồi, huynh hãy về nhà ngay...
Nhậm Sương Bạch gật đầu, giọng chắc như đinh đóng cột, nói :
- Nhất định rồi! Nàng nhớ ta bộ ta không nhớ nàng sao?
Cắn chặt môi, cố nén tình cảm sầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-yen-kiep/3248210/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.