Trời vừa tờ mờ sáng, đất trời hãy còn bị bao phủ bởi một màn sương mờ đục, trời lạnh thấu xương, không khí lạnh lẽo ẩm thấp, thời tiết này người thường tuyệt đối chẳng dám ra khỏi nhà.
Trong đám cỏ khô vàng, một thân thể bê bết máu nằm cuộn tròn dưới đất.
Vết máu đặc quánh còn chưa kịp khô ánh lên một màu đen thẫm, chẳng còn mang màu sắc đỏ hồng vốn có của máu. Người bị thương trầm trọng này chẳng phải ai xa lạ, chính là Nhậm Sương Bạch vừa đào thoát khỏi tay thần chết đêm qua. Chàng nằm đó, hơi thở mảnh như tơ, toàn thân hoàn toàn bất động, nếu đứng cách chàng chừng vài bước chân sẽ tưởng đó chỉ là một tử thi mà thôi.
Trên con đường ruột dê dẫn lên núi, xảy nghe vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân chậm rãi nhàn hạ, chứng tỏ đây là khách du sơn chứ chẳng phải là người đang trên đường đi ngang đây. Chỉ có điều nếu là du sơn ngoạn thủy vào giờ này thì quả là còn quá sớm.
Nhậm Sương Bạch vẫn nằm cuộn tròn bất động, y phục chàng ướt đẫm sương đêm dính sát vào da thịt, bộ y phục cùng sương đêm hòa với máu tạo thành một lớp bọc vỏ kín thân thể chàng.
Người đang dạo bước trên sơn đạo là một hán tử tuổi trạc tứ tuần, dáng cao ráo, gương mặt gầy gầy thanh thoát, chỉ có điều những nếp nhăn hằn sâu trên trán chứng tỏ đây là một người đã trải hết sóng gió của cuộc đời, lại thêm bộ áo vải trên người khiến cho dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-yen-kiep/3248203/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.