Ngô Cương không muốn dối lòng liền đánh liều đáp:
- Lão tiền bối nói đúng một nưửa. Vãn bối quả thật có nghĩ thế nhưng không phải hoàn toàn như vậy.
Yêu Vương hỏi:
- Vậy còn một phần nguyên nhân nào nữa?
Ngô Cương đáp:
- Xin tha thứ cho vãn bối không thể trình bày được.
Yêu Vương lại hỏi:
- Ngươi không sợ bị lão phu giết ư?
Ngô Cương đáp:
- Vãn bối đã không biết võ công thì còn phản kháng gì được. Có sợ cũng bằng vô dụng.
Yêu Vương lại hỏi:
- Ngươi không để ý đến những chuyện sinh tử của tiểu khiếu hóa hay sao?
Câu hỏi này như đâm vào trái tim vì chàng đến đây chỉ vì mục đích đó. Chàng liền đáp:
- Nếu quả lão tiền bối đưa sinh mang của y ra làm điều kiện thì vãn bối đành phải tiếp thụ .
Yêu Vương hỏi:
- Ngươi không thành tâm sở nguyện ư?
Ngô Cương bình tỉnh đáp:
- Đúng thế!
Yêu vương lại nói:
- Lão phu cũng không muốn thu hoạch truyền nhân như vậy thì sao?
Ngô Cương đáp:
- Thiên hạ chẳng có ai dùng cách cưỡng bách khiến cho kẻ khác phục bao giờ.
Yêu Vương nói:
- Ngươi là người thành thực lại có đởm khí đúng là bản sắc của võ sĩ. Lão phu rất tán thưởng:
Ngô Cương trong lòng đau khổ cười dở khóc dở chàng bẻn lẻn nói:
- Tiền bối khen lầm rồi.
Yêu Vương lại nói:
- Câm miệng đi! Bình sinh lão phu không khen lầm ai cả.
Ngô Cương hỏi:
- Ý lão tiền bối nhất định bắt vãn bối phải bái sư chăng?
Yêu vương đáp:
- Lão phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-y-ky-thu/113391/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.