Trong lô cốt không thấy được mặt trời mọc lên hay lặn xuống, Danny chỉ có dựa vào cảm giác tính toán thời gian, tính toán làm thế nào mới có thể đào tẩu.
Bữa tối, ma nữ quả nhiên mang cậu ra khỏi địa lao, chậm rãi đi dọc theo hành lang sâu thẳm.
"Không phải chạy trốn sao?" Danny vẻ mặt nhút nhát sợ sệt hỏi.
"Trước đó mang cậu đi xem vài thứ." Ma nữ cười cười, dắt tay cậu đi.
Cuối hành lang là một gian đại sảnh, không đơn sơ như những nơi khác, nơi này hết sức xa hoa, thậm chí trên sàn nhà có kim cương trân châu lóng lánh lăn qua. Giữa giường, một mỹ thiếu niên trần truồng đang bị người đè ở dưới thân, mặt đầy mê say phát ra tiếng rên rỉ.
Danny mặt đỏ bừng, ngơ ngẩn nhìn ma nữ.
"Muốn không?" Ma nữ từ trên mặt đất nhặt lên một viên hồng bảo thạch.
Danny gật gật đầu.
"Tặng cho cậu." Ma nữ cười đưa cho cậu.
"Thật, thật sự?" Danny giật mình, sủng thụ nhược kinh tiếp nhận, "Rất quý."
"Trước kia không ai tặng cho cậu?" Ma nữ ôn nhu hỏi, "Cậu rất xinh đẹp, hẳn phải có rất nhiều đá quý."
"Không có, ta ở cô nhi viện lớn lên, cơm cũng ăn không đủ no, phải đi làm việc mới có thể trộm chạy ra ngoài." Danny cúi đầu, tựa hồ nhớ tới chuyện cũ không vui.
Ma nữ trong lòng vui vẻ, cô nhi lười biếng tham lam, lại ngây thơ xinh đẹp như vậy, là loại dễ dạy dỗ nhất.
"Nếu cậu thích, sẽ có tiền bạc nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-vuc-me-do/2477565/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.