“Ấy Đường…” Cảnh sát Hwang lại muốn nói gì đó nhưng bị Đường Vũ Tân ngắt lời.
“Đã nóianh cứ kêu tôi là Vũ Tân là được rồi. Thế nhưng, tuy đồng ý để cảnh sátHwang anh kêu tôi là Vũ Tân thì thân phận của tôi vẫn là đặc phái viênnhỉ! Vậy nên… hiện tại xin cảnh sát Hwang đến nơi ở của Shi Hye Min ởviện cô nhi điều tra cẩn thận một chút, tìm xem có manh mối gì quantrọng không. Đúng rồi! Tôi muốn nhắc cảnh sát Hwang một điểm: người lớnlúc nào cũng nói dối đến chất chồng, cho nên nếu cảnh sát Hwang muốn thu được manh mối quan trọng, tôi đề nghị anh xuống tay từ mấy đứa trẻ sẽdễ hơn đó.”
Cảnh sát Hwang bất lực liếc công tố Min một cái, nghĩ: ‘Xong rồi, người ta lấytới thân phận đặc phái viên để ép rồi, Tae Yun cậu tự cầu phúc đi!”
Đã nóiđến mức như vậy rồi, cảnh sát Hwang cũng không thể thoái thác được nữa,lại ngấm ngầm liếc mắt ra hiệu cho công tố Min một cái, nói tiếng byebye xong liền đến viện cô nhi điều tra, còn lại một mình công tố Min ởđó rối rắm cả nửa ngày.
Đi? Haykhông đi? Đi đâu? Cuối cùng bó tay, công tố Min đành đi tới phòng phântích, dưới sự quan sát của Đường Vũ Tân đang cười híp mắt, đưa mẫu máuđi kiểm nghiệm.
Đường Vũ Tân âm thầm thở phào, ‘May mà công tố Min tự mình cầm đi, nếu không chắc mình phải đi ăn trộm thật quá?’
Vẻ mặtnhư trút được gánh nặng của Đường Vũ Tân không thoát khỏi cặp mắt củacông tố Min. Min Tae Yun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-vu-vi-phong/2202282/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.