"Vô Thừa Ngạo, ta nhượng bộ ngươi, cũng là có giới hạn." Bóp lấy cổ tay Vô Thừa Ngạo, sắc mặt Huyết Minh cũng ngày càng trầm xuống.
"Cuộc đời ta thống hận nhất chính là tà ma. Nếu ngươi còn dám mắng ta là tà ma. Ta sẽ cho ngươi biết, bộ dạng của ta lúc nổi giận sẽ đáng sợ tới mức nào!"
Lúc này, thấy tình cảnh sắp không kiểm soát được nữa, Ôn Bác mới đứng dậy phân ưu :"Từ tiểu hữu bình tĩnh. Còn có Vô tiểu hữu, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói lại không thể nói bậy a. Khâu Tà Kính là pháp bảo tiên gia, làm sao lại có thể là giả được."
"Hay là, ngươi có ý nói Từ tiểu hữu là tà ma lợi hại đến mức cả Khâu Tà Kính cũng có thể lừa qua?"
"Nếu ta thật là tà ma, hơn nữa còn thần thông quản đại như vậy, ta đã sớm diệt các ngươi rồi, còn cần nhiều lời với các ngươi sao?" Huyết Minh tức giận nói. Nhưng lời nói lại khiến Ôn Bác không thể nào phản bác được.
Lúc này, Âu Dương Thụy cũng phóng lên đài. Bước nhanh đến chặn ở trước người Huyết Minh, lạnh lùng liếc mắt trừng Vô Thừa Ngạo. Sau đó, mới nhìn về phía Ôn Bác :"Vãn Kiếm chân nhân, ngài là tiền bối, mong có thể xử lý mọi chuyện cho công bằng."
"Theo tông quy của Minh Nhật tông, cố ý buông lời xấu, chia rẽ tình đồng môn thì đáng tội gì?"
Ôn Bác trầm mặc, nhưng đứng trước trăm, ngàn đôi mắt như thế này, hắn cũng chỉ có thể trầm giọng nói :"Trục xuất khỏi tiên môn, phạt đánh trăm trượng."
"Vậy thì mong Chân nhân có thể xử lý mọi chuyện cho công bình." Âu Dương Thụy chắp tay nói, nhưng rõ ràng là cố ý chèn ép Ôn Bác. Khiến hắn không có đường lui.
Lúc này, sau khi cho người mang Khâu Tà Kính đi cất. Ôn Bác mới hướng về những người vây xem thông cáo :"Nay mọi chuyện đã được xác thực, Từ tiểu hữu cũng không phải là tà ma gì cả. Đều là một mình Vô Thừa Ngạo hồ ngôn loạn ngữ."
"Hiện tại ta liền thay mặt Liễu tông chủ, đem hắn trục xuất khỏi tiên môn, từ nay về sau không thể bái nhập môn hạ nữa!"
"Không, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy được!!!" Vô Thừa Ngạo không thể tin được mà gầm lên, tâm tính gần như sắp hỏng mất. Bởi vì lời này của Ôn Bác, trên cơ bản là đã triệt mất tiên lộ của gã.
"Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nhận mệnh đi. Nếu không...hừ, cẩn thận ngay cả mệnh cũng không giữ được."
Vốn còn muốn làm náo động, nghe được lời đe doạ của Ôn Bác. Vô Thừa Ngạo chỉ cảm thấy tâm lạnh như băng. Tùy ý để hai tên đệ tử kéo xuống.
Lúc này, Ôn Bác cũng hạ lệnh giải tán đám đệ tử vây xem. Sau đó mới chuyển sang nói với Huyết Minh và Âu Dương Thụy :"Chuyện này là ta sai. Xem như để bù đắp, hai người có thể tùy tiện vào linh tuyền sau núi để tu luyện."
"Đa tạ Vãn Kiếm chân nhân đã đặc xá. Nhưng chúng ta cũng không cần đâu." Âu Dương Thụy khéo léo từ chối, nói một tiếng cáo từ liền kéo Huyết Minh rời đi. Lần này, hắn cũng xem như hiểu rõ, Ôn Bác là thật có thành kiến với Huyết Minh.
Mà kẻ không thích Huyết Minh, hắn đồng dạng cũng sẽ không thích kẻ đó.
Ôn Bác nhíu mày, sắc mặt hơi trầm. Theo linh cảm luyện được trong nhiều năm qua, hắn cảm thấy, Vô Thừa Ngạo giống như không nói dối.
Kia, chỉ có thể khẳng định một sự thật, Huyết Minh là một loại tà vật đáng sợ đến mức có thể qua mặt pháp bảo tiên gia.
Chỉ là, cho dù nghĩ nát óc, Ôn Bác có lẽ cũng sẽ không nghĩ tới được Huyết Minh là người có hệ thống.
Nếu Hóa Nhân Đan của hệ thống dễ dàng như vậy liền bị người nhìn xuyên, thì còn gọi là hệ thống nữa sao?
Hệ thống xuất phẩm, tất trân phẩm.
--------------------------------
Lúc này, Vô Thừa Ngạo cũng mang theo một thân hôi thối trở về phòng. Chưa bao giờ trong đời gã cảm thấy một đoạn đường lại có thể đi lâu đến vậy. Dọc đường, gã không chỉ bị vô số người chỉ chỏ, mắng chửi, mà còn bị ném cả trứng thối, rau củ, nước bẩn lên người.
Vừa vào cửa, nhìn thấy Vô Liên Triệt đang ngồi, lửa giận cọ cọ dâng lên, gã liền lập tức lao tới, bắt lấy cổ áo hắn :"Đều là ngươi, nếu không phải nghe được ngươi đối thoại, thì ta đã không chạy đi nói cho Ôn Bác biết rồi."
"Tự ngươi ngu xuẩn còn dám trách ta? Ai mượn ngươi đi nói cho hắn ta hả?" Gương mặt lạnh lẽo như băng, Vô Liên Triệt liền hất văng tay gã ra.
Lúc này, Vô Thừa Ngạo đã giống như người mất hồn đồng dạng, ngồi phịch xuống đất. Đờ đẫn ngẩng đầu nhìn hắn :"Tại sao chứ? Tại sao hắn lại không hiện ra nguyên hình?"
"Chuyện này còn phải hỏi sao? Hắn ta đã có thể giấu giếm lâu như vậy, vậy khẳng định là sẽ có một tay, làm sao lại dễ dàng nhìn thấu như vậy chứ? Còn không phải là ngươi lỗ mãng, chưa bàn bạc kỹ lưỡng liền đã đi."
"Huynh trưởng, huynh trưởng, ta biết sai rồi, ngươi ngàn vạn phải giúp ta." Giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, Vô Thừa Ngạo liền lập tức bò tới bên chân Vô Liên Triệt, ôm lấy chân hắn.
Nhìn gương mặt giống bản thân như đúc của Vô Thừa Ngạo, Vô Liên Triệt căn bản là không đem sự tàn nhẫn khi đối xử với người khác ra sử dụng được. Nếu là người khác, hắn đã sớm đem gã một cái tát chụp chết. Nào để mọi chuyện trở nên rối rắm như vậy?
"Chỉ cần ngươi nghe lời ta, ta sẽ tìm cách giúp ngươi."
Cố gắng hòa hoãn thái độ, Vô Liên Triệt liền bắt đầu suy tư :"Ngươi trước thu dọn hành lý rời khỏi Minh Nhật tông đi. Cố gắng điệu thấp một chút, đi càng nhanh càng tốt. Chuyện sau đó, ta sẽ sắp xếp cho ngươi."
"Nhưng ca ca, ta..."
"Nghe lời ta." Vô Liên Triệt khản giọng nói. Đồng thời lại đưa tay xoa đầu gã :"Đem nữ nhân Mộng Phạn kia bỏ lại."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]