Ngày qua ngày, Vệ Tiếu Điệp ngay cả cửa cũng không dám bước ra. Bởi vì tóc của nàng ta đều đã biến thành màu bạc, hơn nữa cũng chỉ còn lại vài cọng trơ trọi. Ngay cả gương mặt đều không thoát khỏi tình trạng già nua, nhăn nheo.
"A!!! Tại sao lại không có công hiệu?!!"
Vệ Tiếu Điệp nổi điên gầm lên, đem gương đồng ném xuống đất, ôm chặt lấy đầu mình, không còn dám soi gương nữa.
Lúc này, Hạ Vi cũng đẩy cửa bước vào. Chưa nói gì liền đã che mặt khóc thút thít, co người vào trong góc giường. Mà tiếng khóc của nàng, cũng làm phiền đến Vệ Tiếu Điệp đang bão nổi kia. Ngay tức khắc, nàng ta liền quát lớn.
"Khóc, khóc, khóc, suốt ngày ngươi chỉ biết khóc. Còn không phải tại ngươi chủ động sa vào ôm ấp của tên Hồ Nhất kia sao? Giờ khóc có ý nghĩa gì?!!"
Bị Vệ Tiếu Điệp mắng, Hạ Vi ngay cả thở mạnh cũng không dám. Chỉ có thể vùi mặt vào trong chăn, đem tiếng nức nở chôn vùi. Bởi vì sắc mặt của Vệ Tiếu Điệp lúc này thật sự là quá kinh khủng. Hơn nữa, nàng biết rõ, dạo gần đây tính tình nàng ấy đang rất nóng nảy. Cho nên vẫn là không chọc giận nàng ấy thì hơn.
Về phần chuyện của Hồ Nhất, nàng cũng không biết vì sao bản thân mấy ngày trước lại trở nên như vậy nữa. Cứ có cảm giác bản thân biến thành con rối, bị người nắm dây điều khiển.
Mà nhìn thấy Hạ Vi như vậy, Vệ Tiếu Điệp liền càng thêm phiền lòng mà nhấc chân đạp đổ bàn trang điểm, nổi giận đùng đùng đi khỏi phòng.
Trong lòng nóng giận khó chịu, Vệ Tiếu Điệp chỉ muốn đi dạo, dùng gió lạnh xoa dịu đi tâm tình bực nhọc của mình. Bất tri bất giác, nàng đã đi tới chỗ đường mòn dẫn vào chỗ ở của nam đệ tử.
Vừa vòng qua khúc quanh, Vệ Tiếu Điệp liền thấy được có hai thân ảnh đang đứng dưới tán hoa đào, thì thầm to nhỏ gì đó. Cảm thấy hai thân ảnh này có chút quen mắt, Vệ Tiếu Điệp liền theo bản năng tiếp cận. Rất nhanh, đã có thể nghe được lời bọn họ đang nói.
"Tiểu sư thúc, kể từ hôm đó gặp được Hạ sư muội, ta thấy ngươi giống như rất ưu thương a." Phó Tử Tranh nhướng mày nói, lại theo bản năng đưa tay gỡ cánh hoa đào dính trên tóc của Huyết Minh xuống. Trong mắt lướt qua một tia si mê, ngay cả chính bản thân cũng không nhận ra.
Phảng phất không để ý đến hành động của y có chỗ nào không đúng. Trên mặt Huyết Minh chỉ tràn đầy ưu tư, cũng không phủ nhận :"Ta cũng không biết bản thân rốt cuộc là bị sao nữa. Tại sao nàng thích người khác, tâm của ta liền cảm thấy khó chịu..."
Nghe Huyết Minh nói, trong mắt Phó Tử Tranh liền thoáng qua âm trầm. Quả nhiên, tiểu sư thúc quả thật là đã nảy sinh một chút tình cảm với nữ nhân đó rồi a.
"Tiểu sư thúc, ngươi không cần nhớ đến nàng ta làm gì. Bởi vì kỳ thực, có một người đang rất thích ngươi a."
"Là ai?" Ai đang thích thầm hắn chứ? Lần này, Huyết Minh là thật có chút bất ngờ. Theo bản năng liền muốn quăng một cái Tra Xét Thuật lên người Phó Tử Tranh. Chỉ là, khi hắn vẫn chưa kịp thực thi, thì bàn tay của y bất chợt lại giữ lấy ót của hắn, cúi đầu hôn xuống.
Môi của y cuồng nhiệt mà bá đạo, chủ động công thành đoạt đất trong miệng hắn. Ép hắn không thể không ngã ngồi ra sau. Đầu óc có phần mơ mơ màng màng, bị y nắm giữ quyền chủ đạo.
Một lúc sau, buông tha cho Huyết Minh, Phó Tử Tranh mới tiếc nuối rời đi. Đưa tay vuốt ve đôi môi mỏng ướt át vừa bị bản thân chà đạp kia, thấp giọng lẩm bẩm :"Xin lỗi Tiểu sư thúc, ta thật sự là không nhịn nổi nữa."
Lúc này, vẻ mặt Huyết Minh vẫn còn thơ thẩn, giống như chưa kịp tỉnh hồn trước việc này. Mà bộ dạng ngẩn ngơ của hắn, lại càng khiến Phó Tử Tranh đáy lòng vui vẻ.
Nhưng lúc này, Phó Tử Tranh lại bất chợt bắt gặp cái bóng của người nào đó đang chiếu rọi lên mặt đất. Ngay tức khắc, y liền lạnh lùng đảo mắt nhìn qua. Vừa vặn bắt gặp khuôn mặt kinh hoảng của Vệ Tiếu Điệp.
Vệ Tiếu Điệp lảo đảo lùi về sau, căn bản là không thể tin vào mắt mình. Hai người bọn họ...cư nhiên lại là loại quan hệ này? Chả trách, tối hôm đó, Phó Tử Tranh lại tức giận như vậy...Hơn nữa còn đối Từ Huyết Minh có chiếm hữu dục cao đến thế.
Nhìn Vệ Tiếu Điệp bỏ đi, Phó Tử Tranh chỉ đưa mắt nhìn, cũng không ngăn cản. Bởi vì lúc này, còn có việc quan trọng hơn y cần phải làm...
"Ngươi...ngươi làm gì vậy?!!" Huyết Minh hoảng loạn đẩy Phó Tử Tranh ra. Hoảng thần đứng dậy, vội vã tránh xa y.
Đã dự đoán trước phản ứng của hắn, nên Phó Tử Tranh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Chỉ thẳng thừng bày tỏ tình cảm :"Tiểu sư thúc, giống như ngươi đang nghĩ. Ta thích ngươi."
"Cái gì?!! Không thể nào...làm sao lại có chuyện đó được chứ? Ta và ngươi đều là nam nhân...ngươi...ngươi..." Đầu óc rối tinh rối mù, Huyết Minh chỉ có thể hoảng loạn xoay người...chạy.
Thấy vậy, Phó Tử Tranh cũng không đuổi theo. Bởi vì y biết, phải chừa cho hắn một khoảng thời gian để giảm sốc. Bất quá, trong khoảng thời gian này, y cũng sẽ không rảnh rỗi, mà còn có chuyện cần làm.
Đưa mắt nhìn hướng Vệ Tiếu Điệp bỏ chạy. Hai mắt Phó Tử Tranh liền lóe lên một tia sát khí, đuổi theo sau.
**Hiện tại ta đã về quê rồi, nên thời gian gõ chữ cũng sẽ bị cắt bớt. Thời gian ra chương cũng sẽ không cố định. Nhưng tuyệt đối không quỵt chương!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]