Chương trước
Chương sau
"Vô sư điệt, ngươi làm sao vậy? Tại sao lại không nói a?" Huyết Minh cười nhạt nói, không quản Vô Liên Triệt nhìn mình như thế nào.

Nhìn tiếu dung của Huyết Minh, xem như lần đầu tiên cùng hắn trực diện, Vô Liên Triệt cũng xem như đã hiểu rõ được một chút độ khó nhằn của hắn :"Tiểu sư thúc đúng là vui tính a. Ha ha..."

Mặc dù cười, nhưng tiếng cười của hắn nghe thế nào cũng có cảm giác lạnh lẽo như băng.

Huyết Minh cũng không để bụng. Chậm rãi nhấm nháp tách trà. Cứ vậy, thời gian liền chậm rãi trôi qua. Không khí xung quanh bàn trà cũng ngày càng cứng nhắc. Cả hai đều đang nghiệm chứng sự kiên nhẫn của nhau.

Rốt cuộc, Vô Liên Triệt vẫn là kém hơn Huyết Minh một bậc, trước không nhịn được mở miệng :"Ngươi chẳng lẽ không sợ ta đem nghi ngờ nói cho người khác biết?"

"Ngươi kỳ thật có thể thử a. Tỷ như nói cho sư tôn của ta, hoặc là Ôn tông chủ, Liễu tông chủ,... Ta nghĩ rằng bọn họ sẽ rất vui lòng nghe chuyện cười của ngươi." Huyết Minh không chút e ngại đùa giỡn, căn bản là không đặt lời uy hiếp của hắn vào mắt.

Thật sâu nhìn hắn một chút, Vô Liên Triệt cũng đứng dậy, mở miệng cáo từ :"Nếu Tiểu sư thúc đã không muốn nghe tiếp 'chuyện cười' của ta. Kia ta chỉ có thể rời đi trước rồi."

Nói xong, Vô Liên Triệt cũng không quay đầu lại liền đã rời khỏi.

--------------------------

Vệ Tiếu Điệp nhìn chằm chằm chính mình trong gương, chỉ cảm thấy trong lòng lúc nào cũng nghẹn một đoàn nộ hỏa.

"Dạo gần đây vì sao tính cách lại trở nên nóng nảy, dễ cáu giận như vậy a?"

Xoa xoa mi tâm, Vệ Tiếu Điệp bứt rứt nói. Nàng cầm lược lên, bắt đầu chải đầu. Chỉ là, vừa chải đi xuống, một đoàn tóc đen liền lập tức bị răng lược kéo xuống. Dọa đến nàng giật mình hãi nhiên

"Tóc của ta...tóc của ta tại sao lại rụng nhiều như vậy a?" Vệ Tiếu Điệp không thể tin được mà kéo đoàn tóc ra. Phát hiện bên trong thậm chí còn xen lẫn vài sợi tóc bạc, nàng liền càng thêm sợ hãi.

Mà khi nhìn kỹ chính mình trong gương. Cả người nàng đều không khỏi đờ ra. Bởi vì nàng phát hiện, trên mặt mình không biết từ khi nào đã nhiều ra mấy cái nếp nhăn. Mặc dù không tính là khắc sâu, nhưng vẫn như cũ làm nàng hoảng loạn không thôi. Vội vàng thoa phấn che đi nếp nhăn.

Lúc này, cửa phòng cũng bị người đẩy ra. Hạ Vi bước vào, nhìn cũng không nhìn Vệ Tiếu Điệp. Thần thái, cách ăn mặc cũng cùng bình thường khác nhau rất lớn. Nhưng bởi vì tình trạng cơ thể của mình, nên Vệ Tiếu Điệp cũng không có nhận ra sự khác thường của nàng.

"Vi Vi, sao ngươi về trễ vậy? Dạo gần đây vì sao không thấy ngươi đi tìm Tiểu cung chủ?"

Nghe Vệ Tiếu Điệp hỏi, Hạ Vi cũng không quay đầu, bắt đầu chuẩn bị y phục đi tắm. Sẵn tiện đáp lời :"Ta đi dạo với Hồ đại ca a. Ta không thích Tiểu cung chủ nữa."

"Cái gì? Ngươi không thích Tiểu cung chủ nữa? Còn có, Hồ đại ca là ai?" Vệ Tiếu Điệp kinh nghi ngẩng đầu, tràn đầy khó tin nhìn Hạ Vi. Vị khuê mật này của nàng có bao nhiêu thích Tiểu cung chủ, nàng hiểu rất rõ a. Nhưng hôm nay, nàng thế mà lại nói bản thân không thích Tiểu cung chủ nữa?

"Phải. Về phần Hồ đại ca, chính là Hồ Nhất a."

Thấy Hạ Vi thờ ơ trả lời, Vệ Tiếu Điệp liền có chút không vui, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì. Cái tên Hồ Nhất này nàng gặp qua, dung mạo thường thường, tu vi, gia thế, mọi thứ đều vô cùng phổ thông. Chỉ là tình cảm đối Hạ Vi lại vô cùng chân thành.

Aizz, nếu nàng ấy đã quyết định, nàng cũng không tiện nói thêm gì nữa.

-----------------------------

"Tiểu cung chủ, ngài có muốn đi hóng gió với ta không a?" Phó Tử Tranh ngăn lại Huyết Minh, nụ cười ra vẻ thần thần bí bí, thấy thế nào cũng có cảm giác không mấy hảo ý.

Huyết Minh rũ mắt xem nàng, nhất thời không dò ra được trong hồ lô của nữ nhân này đang chứa thuốc gì. Nhưng cũng không hề sợ hãi, ngượng ngùng cười :"Ít khi sư điệt có nhã hứng, ta đương nhiên sẽ phụng bồi rồi."

Sau đó, Huyết Minh liền theo chân Phó Tử Tranh đi đi dạo.

Trăng thanh gió mát, cô nam quả...nam (?) ở cùng một chỗ...cũng không có chuyện gì xảy ra.

Phó Tử Tranh nói đi dạo, cư nhiên lại thật dẫn Huyết Minh đi dạo. Cho đến khi đi một vòng quanh Minh Nhật tông, y mới dẫn hắn đến con đường mòn giữa hòn giả sơn. Bày ra mục đích thật sự của mình.

Vừa bước vào, liền đã có một tiếng rên khẽ truyền vào lỗ tai Huyết Minh. Phát hiện Phó Tử Tranh đang lén lút chú ý phản ứng của mình, hắn liền vờ như kinh ngạc mà dừng bước.

Lúc này, Phó Tử Tranh cũng tiến về trước một bước, lên cuống họng quát :"Kẻ nào lén la lén lút?"

Nghe thấy tiếng quát của Phó Tử Tranh, âm thanh ám muội đằng sau giả sơn liền im bặt mà dừng. Sau một loạt tiếng sột soạt của y phục, hai bóng người mới xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Nam tử dung mạo bình phàm, trên mặt có phần hoảng loạn. Mà đang tựa vào trong lòng gã, lại là một thiếu nữ bộ dạng nhỏ xinh, mềm mại không xương. Y phục vẫn còn có chút bết bát, không chỉnh tề. Gương mặt hơi đà hồng, không khó đoán được bọn họ vừa mới là đang làm chuyện gì.

"Đệ tử Hồ Nhất, tham kiến Tiểu cung chủ, tham kiến sư huynh."

Bởi vì 'không nhìn thấy' được, nên dù có phần khó chịu, nhưng Huyết Minh cũng không có quá mức tức giận. Chỉ là, Phó Tử Tranh lại không muốn hắn như nguyện, cố nâng cao giọng kinh hô :"A, đây không phải là Hạ Vi sư muội hay sao a?"

"Hạ sư điệt?" Quả nhiên, vừa nghe thấy nữ tử vừa cùng người làm chuyện vụng trộm kia lại là Hạ Vi. Huyết Minh liền có phần không bình tĩnh.

Mà thấy thái độ của bọn họ, Hồ Nhất chỉ cho rằng cả hai là muốn trách phạt Hạ Vi. Vì vậy, gã liền vội vã nhận tội :"Tiểu cung chủ, sư huynh muốn trách tội liền cứ trách tội ta đi. Là ta cưỡng ép nàng."

"Hạ sư điệt, vị sư điệt này nói có đúng không?"

"Không phải! Là ta tình nguyện. Huynh ấy không có cưỡng ép ta." Hạ Vi lắc đầu nguầy nguậy. Vội vã mở miệng bảo hộ Hồ Nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.