"Vô sư điệt, ngươi làm sao vậy? Tại sao lại không nói a?" Huyết Minh cười nhạt nói, không quản Vô Liên Triệt nhìn mình như thế nào.
Nhìn tiếu dung của Huyết Minh, xem như lần đầu tiên cùng hắn trực diện, Vô Liên Triệt cũng xem như đã hiểu rõ được một chút độ khó nhằn của hắn :"Tiểu sư thúc đúng là vui tính a. Ha ha..."
Mặc dù cười, nhưng tiếng cười của hắn nghe thế nào cũng có cảm giác lạnh lẽo như băng.
Huyết Minh cũng không để bụng. Chậm rãi nhấm nháp tách trà. Cứ vậy, thời gian liền chậm rãi trôi qua. Không khí xung quanh bàn trà cũng ngày càng cứng nhắc. Cả hai đều đang nghiệm chứng sự kiên nhẫn của nhau.
Rốt cuộc, Vô Liên Triệt vẫn là kém hơn Huyết Minh một bậc, trước không nhịn được mở miệng :"Ngươi chẳng lẽ không sợ ta đem nghi ngờ nói cho người khác biết?"
"Ngươi kỳ thật có thể thử a. Tỷ như nói cho sư tôn của ta, hoặc là Ôn tông chủ, Liễu tông chủ,... Ta nghĩ rằng bọn họ sẽ rất vui lòng nghe chuyện cười của ngươi." Huyết Minh không chút e ngại đùa giỡn, căn bản là không đặt lời uy hiếp của hắn vào mắt.
Thật sâu nhìn hắn một chút, Vô Liên Triệt cũng đứng dậy, mở miệng cáo từ :"Nếu Tiểu sư thúc đã không muốn nghe tiếp 'chuyện cười' của ta. Kia ta chỉ có thể rời đi trước rồi."
Nói xong, Vô Liên Triệt cũng không quay đầu lại liền đã rời khỏi.
--------------------------
Vệ Tiếu Điệp nhìn chằm chằm chính mình trong gương, chỉ cảm thấy trong lòng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-viem-de-ton-he-thong-truy-diem-cua-ma-than/1952782/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.