Mưa to như thác đổ, bầu trời phủ lên một màu xám xịt không nhìn thấy được mặt trời. Giông bão đã bất ngờ ập đến suốt mấy ngày liền, khiến các con buôn không làm việc được. Chỉ biết giống như con ruồi không đầu, cuống cuồng thu dọn hàng hóa của mình.
Lăng Phàm bị trói trên Phán Sinh đài, cọc gỗ trơ trọi giữa trời, bị bão táp cuốn qua. Đống rau củ thối nát bị dân chúng ném lên người vào buổi sáng, cũng được nước mưa cuốn trôi.
Mưa xối vào mắt, khiến đôi mắt Lăng Phàm cay xè, khó nhìn thấy được mọi thứ phía trước. Hắn há miệng, tham lam nuốt vào từng ngụm nước mưa.
Bởi vì nước mưa tuy lạnh, nhưng lại có thể giảm đói.
Hắn đã không còn nhớ được, lần cuối cùng bản thân ăn cơm là khi nào.
Vết roi đánh trên người hắn bị nước mưa ngâm đến tái nhợt, bắt đầu phù lên. Nhưng sau mấy ngày ngâm nước, hắn đã không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Không lâu. Nhiều nhất là hai ngày này, hắn liền có thể gom góp đủ linh lực để đánh vỡ trói buộc, thoát khốn khỏi đây.
Trong lúc mơ hồ, Lăng Phàm giống như nghe thấy một loạt tiếng bước chân. Nhưng kỳ quái chính là, không giống với những kẻ khác vội vã. Đám người này lại dừng lại ở phía trước ngọ môn, phảng phất đang quan sát hắn.
Đồng thời, âm thanh nôn nóng của một lão giả cũng vang lên :
"Tiểu thiếu gia, sao người lại dừng lại a? Đây là chỗ dùng để xử tử tử tù, vô cùng xui xẻo, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-viem-de-ton-he-thong-truy-diem-cua-ma-than/1952732/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.