Một hôm khi ra ngoài lịch luyện, tiểu ăn mày không biết từ đâu ôm về một đầu tiểu cẩu dơ bẩn hề hề. Khi đó, một đám nữ tử, lấy đệ tử chân truyền của một vị trưởng lão làm đầu, bắt đầu chế giễu, bảo nàng vứt con chó hoang này đi.
Khi đó, nữ hài một thân áo vải, thân hình nhỏ gầy lại vẫn vô cùng kiên định ôm lấy tiểu cẩu. Hai mắt nàng nhìn chăm chú vào nó, giống như có sự dịu dàng tỏa ra. Từng chữ một, phun ra vô cùng rõ ràng :"Ta nhận nuôi nó. Nó không phải chó hoang."
Ân Như Tuyết vừa nói xong, liền đón lấy một tràng cuồng tiếu của những đệ tử xung quanh. Bọn họ khinh bỉ nhìn nàng, mang theo hài hước, cũng không sợ tổn thương đến người khác.
"Mày đừng quên, mày cũng là con hoang a. Chó mà con hoang nuôi, chẳng phải chó hoang thì là gì?"
Sau đó, một đám thiếu nữ xinh đẹp ngời ngời liền bắt đầu vận dụng linh lực đánh vào trên thân của tiểu cẩu cùng với nữ hài ốm yếu, xanh xao kia. Rốt cuộc, nữ hài vẫn là không bảo vệ được tiểu cẩu mà mình đem về. Tử trạng của nó vô cùng thê thảm, bị đánh nát thành mấy đoạn, máu thịt nhầy nhụa không nhìn rõ được nguyên dạng. Mà nữ hài khắp người cũng đều bị thương. Ánh mắt lại vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào con tiểu cẩu đã chết thảm kia.
Rốt cuộc, trong lúc đám người vẫn còn buông ra ánh mắt chán ghét, thương hại. Nữ hài lại làm ra hành động mà mỗi người ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-viem-de-ton-he-thong-truy-diem-cua-ma-than/1952646/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.