Nhận thấy sát khí phát ra từ trên người Phương Nghĩa, biết được gã là thật động sát tâm, tên tán tu này không khỏi e ngại lui về sau, trong nhất thời không biết nên làm như thế nào. Chẳng lẽ phải để cho gã một mình độc chiếm hết Lưu Ly quả hay sao?
Ngay khi đám tán tu còn đang do dự, thì một thân ảnh vận tử sắc y phục lại xuất hiện từ xa. Âm thanh của hắn vô cùng trầm tĩnh, mang theo nhàn nhạt lãnh ý:"Phương Nghĩa, ngươi có phải là quá mức bá đạo, không coi ai ra gì rồi hay không?"
Phương Nghĩa lập tức ngẩng đầu, khi nhìn đến gương mặt tuấn lãng của người đến liền không khỏi cứng đờ cả mặt. Nhưng ngay tức khắc đã hòa hoãn trở lại, cười híp mắt nói:"Ta còn nói là ai đâu. Nguyên lai là Lưu Vân thiếu chủ đại giá quang lâm."
Nhìn thấy Quý Lưu Vân xuất hiện, còn đỗi lại lời nói của Phương Nghĩa. Đám tán tu trong nháy mắt liền kích động khôn kể. Nếu Quý Lưu Vân bảo trụ bọn họ, thì Phương Nghĩa có lẽ sẽ không dám động tay chân...
Những tán tu không môn không phái này, căn bản là không có khái niệm chính, tà gì có thể nói cả. Nắm tay ai đại, ai mang đến nhiều chỗ tốt, thì bọn họ sẽ không do dự hướng về kẻ đó.
"Lưu Vân thiếu chủ, Phương Nghĩa thật sự là lòng muôn dạ thú a. Xin ngài hãy cứu chúng ta."
"Đúng vậy, rõ ràng là chúng ta đến trước, nhưng kẻ này lại không biết xấu hổ muốn ăn một mình."
"..............."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-viem-de-ton-he-thong-truy-diem-cua-ma-than/1952604/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.