Theo dược hiệu phát huy, thấm vào trong cơ thể. Tình trạng của Lâm Nguyệt Thiền liền chuyển biến tốt. Hơi thở mặc dù vẫn mong manh, nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều. Nàng nặng nề mở ra mí mắt, sau đó, nhãn thần liền rơi vào trên mặt Huyết Minh.
"Tỉnh?" Âm thanh Huyết Minh rất trầm, khiến Lâm Nguyệt Thiền không khỏi mê mang. Đầu óc trống rỗng, vẫn chưa nghĩ ra được gì cả. Nhưng rất nhanh, nàng liền phản ứng lại được. Cả kinh muốn lấy ra ngọc bội.
"Ngươi đang tìm thứ này?"
Huyết Minh đem ngọc bội nâng đến trước mặt của Lâm Nguyệt Thiền, hài hước xem nàng, mang theo nhàn nhạt trào phúng. Hai ngón tay thon dài nhàn nhã chơi đùa tấm ngọc bội này.
Theo một khắc nhìn thấy ngọc bội xuất hiện trong tay Huyết Minh, Lâm Nguyệt Thiền liền kinh hoảng muốn giơ tay đoạt lại. Nhưng cơ thể đã sớm không còn sức lực, ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn.
"Muốn sao? Tới lấy a."
"Trả...trả...cho ta..."
Huyết Minh đem ngọc bội thả ở trước mặt Lâm Nguyệt Thiền, cách nàng chưa đến một gang tay. Hưởng thụ sự bất lực cùng sợ hãi của nàng. Đương nhiên, còn có âm thanh mỹ diệu văng vẳng trong đầu.
[ Đinh, chỉ số thù hận của nữ chủ Lâm Nguyệt Thiền đối với ký chủ +200. Điểm phản diện +200.]
[ Đinh, chỉ số thù hận của nữ chủ Lâm Nguyệt Thiền đối với ký chủ +200. Điểm phản diện +200.]
[ Đinh, chỉ số thù hận của nữ chủ Lâm Nguyệt Thiền..........]
........................
[
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-viem-de-ton-he-thong-truy-diem-cua-ma-than/1952577/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.