Lúc này, Huyết Minh cũng không có tiếp tục trêu chọc Trác Thiên Hạo. Bởi vì hắn đã nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng bên vang lên. Cho nên, hắn liền trực tiếp nắm lấy tấm chăn, đem Trác Thiên Hạo giũ ra. Ở trên mặt đất cuộn tròn như bánh cuốn.
Trác Thiên Hạo lăn lộn đến đầu óc cuống cuồng, căm phẫn trừng mắt nhìn Huyết Minh. Lập tức từ trên mặt đất ngồi dậy. Hắn vốn muốn lên án Huyết Minh một trận. Nhưng rất nhanh liền đã bị tiếng đẩy cửa thu hút sự chú ý.
Chỉ thấy, cửa phòng bị đẩy ra, một nam tử mặc cẩm phục, tuổi chừng hai mươi cũng bước vào. Phía sau hắn còn đi theo một cái thiếu nữ gương mặt thơ thẫn, đầu tóc rối loạn. Khi nhìn thấy hai người bọn họ, con ngươi thiếu nữ liền lập tức đỏ bừng, gầm thét chói tai:"Tại sao a! Tại sao các ngươi lại không cứu ta? Tại sao?"
"Ta rõ ràng cầu cứu các ngươi lâu như vậy? Tại sao lại không giúp ta?"
"Lâm cô nương, ngươi đang nói gì vậy? Ta..." Nhìn thấy bộ mặt dữ tợn khác xa thường ngày của Lâm Nguyệt Thiền, Trác Thiên Hạo không khỏi bị dọa tới, từ trên mặt đất ngồi dậy. Bất tri bất giác trốn ở sau lưng Huyết Minh.
Nhưng là, Lâm Nguyệt Thiền căn bản cũng không nghe lời giải thích của hắn. Ánh mắt thất vọng lướt qua người hắn, tâm tình vỡ toan, khô khốc nói:"Trác Thiên Hạo, xem như ta nhìn lầm ngươi..."
"Khoan đã, Lâm cô nương, ta không..." Trác Thiên Hạo muốn giải thích với Lâm Nguyệt Thiền rằng bản thân thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-viem-de-ton-he-thong-truy-diem-cua-ma-than/1952568/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.