Nhìn thấy hành động của Trác Thiên Hạo, Huyết Minh âm thầm bĩu môi. Quả nhiên, nam chính đều có chiếm hữu dục cao như vậy a. Nhìn một cái mà thôi, cũng không mất miếng thịt nào cả. Ai hiếm lạ kia chứ.
Thế nhưng, khinh bỉ thì khinh bỉ, cũng không có nghĩa hắn sẽ ở một bên ăn thức ăn cho chó mà bọn họ rải ra. Vì vậy, hắn liền hừ lạnh. Tầm mắt chăm chú về phía bọn họ, châm chọc:"Này, các ngươi có phải là quên mất còn có một người sống sờ sờ ở đây hay không a?"
"Xem ra, là do ta quá không có tính uy hiếp, nên các ngươi liền đem ta xem nhẹ rồi?"
Nghe thấy giọng điệu âm dương quái khí của Huyết Minh, sắc mặt Lâm Nguyệt Thiền lại tái nhợt lần nữa. Vội vã túm lấy vạt áo, đối với việc bị hắn nhìn thấy chính là một trận ghê tởm.
Nàng vội vã đặt một bàn tay lên vai của mình, hơi ngưng thần lại. Ngay sau đó, lòng bàn tay của nàng liền toát ra quang huy lục sắc. Trong nháy mắt, miệng vết thương trên vai nàng cũng lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà khép lại. Nhưng đồng thời, sắc mặt của nàng lại càng thêm tái nhợt. Một bộ dáng suy yếu vô lực.
Năng lực của nàng mặc dù vô cùng thực dụng, nhưng cũng không phải là vô biên vô tận. Sử dụng càng nhiều, cơ thể sẽ càng suy yếu hơn. Một ngày nhiều nhất chỉ có thể sử dụng hai lần.
Mắt thấy Lâm Nguyệt Thiền đã bình phục, ánh mắt của Trác Thiên Hạo lại vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-viem-de-ton-he-thong-truy-diem-cua-ma-than/1952559/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.