Chương trước
Chương sau
"Tông chủ, kẻ này chính là người đã giết nữ nhi của ta a!" Sát Vô Quan đỏ hồng cả mắt nói. Lúc đầu, khi nhìn thấy kẻ này, lão đã sớm muốn đem hắn giết chết. Nay lại biết được hắn chỉ là một cái phế vật, hơn nữa còn kiêu căng không chừng mực, lão liền càng không khống chế nổi tâm tình của mình.

Nghe thấy Sát Vô Quan đau khổ giải thích, Liễu Chính không khỏi kinh ngạc. Thế nhưng, ở trước mặt mọi người, ông cũng không thể để Sát Vô Quan tùy tâm sở dục được. Vì vậy liền nói :"Vô Quan, trước bình tĩnh lại đã, có việc gì để kết thúc khảo hạch ta sẽ thay ngươi làm chủ sau."

"Nhưng...Tông chủ!" Sát Vô Quan siết lấy thiết kiếm, có chút không tha nhìn Liễu Chính. Thế nhưng, khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị không cho phép cãi lại của ông. Tâm của lão liền trầm xuống, biết rõ hiện tại vẫn không thể đụng vào kẻ này, trả thù cho nữ nhi được.

Nhìn thấy Sát Vô Quan bị Liễu Chính chèn ép, trái tim của Nhan Mạc Oa vẫn còn phanh phanh nhảy loạn. Lão già này là ai a? Tại sao lại làm ra bộ mặt thù hận như bị hắn giết cha giết mẹ như vậy kia chứ? Vả lại, hắn giết nữ nhi của lão khi nào a?

"Ta không..."

"Đủ rồi. Ngươi đi xuống đi."

Nhan Mạc Oa há miệng, muốn kháng nghị. Thế nhưng, khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Liễu Chính, hắn liền không khỏi rùng mình. Ánh mắt của kẻ này, tại sao lại giống như nhà khoa học nhìn thấy chuột bạch vậy a? Đừng nói là...ông ta đã phát hiện ra bí mật gì đó của hắn?

Nhan Mạc Oa mặc dù có chút ngu xuẩn, thế nhưng, một chút thường thức hắn vẫn là biết đến. Cho nên, hắn rất nhanh liền đã bình tĩnh lại, chợt cảm thấy nơi này rất nguy hiểm. Thậm chí ngay cả nhiệm vụ cũng không quan tâm tới, chỉ muốn lập tức rời khỏi đây.

Nghĩ xong, Nhan Mạc Oa dù cho tiếc nuối việc tu vi bị giảm xuống ba tiểu cảnh giới. Thế nhưng, hắn vẫn lập tức đi xuống đài. Không tiếp tục tìm đường chết, thu thập thù hận nữa. Mà là cố gắng giảm thấp xuống cảm giác tồn tại của mình.

Mà đối với việc Nhan Mạc Oa đột nhiên lại chuyển biến họa phong, Huyết Minh cũng không lấy làm lạ. Dù sao, tuy Nhan Mạc Oa là não tàn, nhưng sống ở dị giới một thời gian, còn trải qua nhiều thăng trầm như vậy. Hắn nhất định cũng đã học khôn ra một chút. Sẽ không ngu xuẩn như lúc mới xuyên qua nữa.

Mà sự việc của Nhan Mạc Oa, cũng chỉ là một bản nhạc đệm mà thôi. Khảo khí vẫn tiếp tục bắt đầu, chẳng mấy chốc đã đi đến mười vị trí đầu của vòng khảo hạch lần trước.

"Số 10, Lâm Nhất Khanh, lôi nguyên tố cấp 5, ngoại môn đệ tử."

"Số 9, Lý Tiểu Phong, thủy linh căn cấp 6, nội môn đệ tử."

............

"Số 6, Hạ Vi, mộc linh căn cấp 6, nội môn đệ tử."

Hạ Vi là một nữ tử dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn. Chính là điển hình của tiểu la lỵ. Gương mặt lộ ra vẻ hiền dịu, ngoan ngoãn như muội muội nhà bên. Khiến người khác vừa nhìn liền lòng sinh hảo cảm. Cũng khiến cho dung mạo không mấy nổi trội của nàng tăng thêm vài phần mị lực.

Nghe thấy kết quả trắc thí, Hạ Thanh giống như sững sờ ra. Sau đó trên mặt liền hiện ra nụ cười nhẹ nhõm, vui sướng, giống như đứa trẻ nhặt được kẹo, khiến những người xung quanh không khỏi bị nàng làm vui vẻ lây.

"Số 5, Mục Thanh Ca, kim hệ linh căn cấp 6, phân làm nội môn đệ tử."

Huynh trưởng của Mục Thanh Ca là gia chủ của Mục gia - một trong ngũ đại thế gia. Đồng thời, Mục Thanh Ca cũng là hoàn khố công tử nổi danh của Thương Lang đại lục. Mức độ giàu có và tiêu phí đều khiến người giận sôi.

Hắn là một thiếu niên bề ngoài phong lưu, ngả ngớn. Ăn mặc cũng vô cùng tùy tiện, giống như căn bản là không để tâm tới sự kiện lần này có bao nhiêu quan trọng. Khi nghe thấy mình được nhận làm nội môn đệ tử, trên mặt cũng không có bao nhiêu vui sướng, vô cùng thờ ơ.

"Số tự thứ tư, Vệ Tiếu Điệp, cấp 6 hỏa hệ linh căn, phân làm nội môn đệ tử."

Nữ tử tên Vệ Tiếu Điệp này vừa lên sân, xung quanh đã truyền đến tiếng hút khí liên tục. Gần như chín thành chín nam đệ tử có mặt ở đây đều đang mở to mắt nhìn thẳng nàng, trên mặt là vẻ hoa si, ái mộ.

"Huyết Minh, ngươi biết nàng ta sao?" Lúc này, Âu Dương Thụy cũng khẽ huých Huyết Minh một cái, nhỏ giọng hỏi. Nhưng trong lòng đã dám chắc trăm phần trăm, vị huynh đệ này của hắn nhất định là không biết rồi.

Quả nhiên, Huyết Minh rất thành thật lắc đầu, trong lòng cũng có chút tò mò đối với bầu không khí kỳ lạ xung quanh này. Vì vậy, hắn liền mơ hồ xem Âu Dương Thụy, phản hỏi :"Thế Hiên, nàng là ai a? Tại sao ta lại phải biết nàng?"

"Ồ, vậy ngươi có biết, Thương Lang đại lục có một bảng xếp hạng, gọi là 'Tụ Mỹ' bảng hay không a? Bên trên đó, là những tuấn nam mỹ nữ trẻ tuổi, thiên tư trác tuyệt được cả đại lục công nhận. Cũng như là đạo lữ trong mộng của rất nhiều nam nhân ( nữ nhân )."

"Mà Vệ Tiếu Điệp chính là Tụ Mỹ bảng bài danh thứ 3, một trong tứ đại mỹ nhân Thương Lang. Phía trên chính là Thánh nữ Yêu điện - Giang Uyển Nhược, và thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mã Tư Nhã - Thánh Hòa quận chúa của Bắc Yến hoàng triều."

"Đúng rồi, sư tôn của ngươi...Hàn Vĩ tiên tôn chính là xếp hạng thứ tư của Tụ Mỹ bảng." Nói đến đây, Âu Dương Thụy không khỏi đánh giá Huyết Minh thêm vài lần. Thầm nghĩ, nếu Huyết Minh là thân nữ tử, thì Tụ Mỹ bảng đứng đầu nhất định chính là vật trong tay của hắn rồi. Cái cẩu thí Thánh Hòa quận chúa gì đó đều phải ngoan ngoãn cút xuống a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.