Chương trước
Chương sau
"Đợi khi Tiên tôn cùng Tông chủ trở về, sắc mặt cả hai đều vô cùng ngưng trọng, cũng không nhắc tới một lời nào về việc đó nữa. Các thế lực khắp nơi cũng đều đang ở trong trạng thái suy đoán." Kính Đình thấp giọng kể lại, mắt thấy cách trúc xá đã rất gần. Y cũng mang theo Thanh Giác dừng bước, để Huyết Minh một mình đi vào.

Huyết Minh lúc này vẫn còn đang suy nghĩ việc mà Kính Đình nói. Rốt cuộc đám đại năng giả này đã gặp phải việc gì ở Mê Vụ Sơn a? Nhưng đã đi đến trước cửa trúc xá, Huyết Minh cũng chỉ có thể thu liễm tâm tình, đẩy cửa mà vào.

"Trở về?" Vừa đi vào, Huyết Minh đã nghe thấy được giọng nói lãnh đạm như hàn đàm của Ân Như Tuyết. Nàng lúc này đang ngồi trên bàn trà, song đồng hơi nâng lên nhìn hắn. Bên trong lạnh lẽo lại chứa đựng một tia cưng chiều khó phát hiện.

Ngoan ngoãn gật đầu, Huyết Minh liền tiện tay đem cửa đóng lại. Lỗ tai hơi giật giật, giống như một con thỏ con nhanh chóng vùi đầu vào lòng ngực của nàng. Đáng thương hề hề nói:"Vâng, sư tôn, đồ nhi rất nhớ người."


"Ừm, ta cũng rất nhớ ngươi." Nhu hòa xoa đầu của Huyết Minh, Ân Như Tuyết cũng không có cảm thấy hành động thân mật của hai người bọn họ là có chỗ nào không đúng. Ở trong mắt nàng, Huyết Minh từ lâu đã trở thành đạo lữ của nàng, mà không chỉ đơn thuần là đồ đệ.

Nói xong, Ân Như Tuyết mới cưỡng ép đem Huyết Minh lôi ra. Nhìn thấy thiếu niên bởi vì hít thở không thông mà nghẹn đến đỏ bừng mặt, tóc tai bù xù. Ân Như Tuyết hơi nhếch môi, ẩn chứa yêu thương hỏi:"Ra ngoài có gặp nguy hiểm?"

Huyết Minh lắc đầu, sau đó mới ra vẻ mong đợi xem Ân Như Tuyết. Tâm tình vui sướng không thôi, có chút kiêu ngạo như tiểu miêu trộm được cá, vội vàng nói với nàng:"Không có, chỉ là gặp được một cái tiểu cơ duyên. Đúng rồi sư tôn, ngươi mau nhìn ta, nhìn ta đi a."

Lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình sinh động như vậy của tiểu đồ nhi. Ân Như Tuyết liền thuận theo nhìn hắn. Thế nhưng, khi nhìn thấy tu vi của hắn lúc này đã là Kiếm đế cảnh tầng 3 thì cũng không khỏi sửng sốt một chút.

Rất mau, Ân Như Tuyết đã bình tĩnh lại. Đối với cơ duyên của tiểu đồ nhi cũng không có quá lớn hiếu kỳ. Tương phản, còn nghiêm túc cho hắn đánh giá, vui vẻ nhìn bộ dạng cái đuôi sắp vểnh lên trời của hắn.

"Rất tốt."
"Đa tạ sư tôn khen ngợi." Bịa xong lời giải thích cho việc tu vi bất chợt tăng tiến. Huyết Minh liền ôm lấy cánh tay của Ân Như Tuyết, ánh mắt chợt lóe lên quang mang.

Từ ái nhìn tiểu đồ nhi, bỗng dưng, giống như nhớ tới điều gì, sắc mặt của Ân Như Tuyết lại nghiêm nghị. Rũ mi nhìn xem Huyết Minh, không rõ tâm tình hỏi:"Ngươi từ chỗ Kính Đình nghe đến chuyện ở Mê Vụ Sơn rồi?"

"Ân." Huyết Minh thấp giọng đáp, cũng không có nói dối. Bởi vì hắn biết rõ, cuộc đối thoại của bọn họ ban nãy nhất định đã bị nàng nghe thấy hết rồi. Không chịu thừa nhận cũng không có kết quả gì.

Thấy hắn biểu lộ thản nhiên như vậy, Ân Như Tuyết hơi kinh ngạc, không khỏi nhìn hắn thêm vài lần. Sau đó mới không nén được hiếu kỳ hỏi:"Ngươi chẳng lẽ không tò mò chút nào sao?"

"Không phải, đồ nhi làm sao lại không tò mò được kia chứ? Chỉ là đồ nhi cảm thấy, nếu sư tôn đã không muốn nói ra, thì nhất định là có nỗi khổ của mình. Vì vậy đồ nhi mới không hỏi mà thôi."

Nghe thấy lời giải thích của hắn, đáy lòng Ân Như Tuyết liền ấm áp. Tiểu đồ nhi quả thật là cái tri kỉ tiểu áo bông a. Đáng yêu, hiểu chuyện đến làm người có chút đau lòng. Rốt cuộc, Ân Như Tuyết vẫn là không nhịn được nói nhiều vài câu.
"Về sau đừng tới Mê Vụ Sơn nữa, nơi đó rất nguy hiểm."

Có lẽ cảm thấy mình nói chưa đủ nghiêm túc, Ân Như Tuyết lại nhấn mạnh:"Nguy hiểm hơn trước gấp trăm lần."

Nghe thấy nhắc nhở của Ân Như Tuyết, tâm tư Huyết Minh không khỏi khẽ động. Ân Như Tuyết biểu hiện ra ngưng trọng như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Việc này, khiến hắn không khỏi để tâm đến Mê Vụ Sơn hơn nữa.

Nhìn thấy tiểu đồ nhi mặt mũi cau có như cái lão đầu. Cũng học theo nàng nhăn lại mi tâm, biểu lộ nghiêm túc, Ân Như Tuyết không khỏi buồn cười trong lòng. Điểm nhẹ trán của hắn:"Ngoan, đừng nghĩ nhiều nữa. Dẫn ngươi đi ăn đồ tốt."

Huyết Minh hồi thần, đôi mắt không khỏi sáng lên "nhìn" Ân Như Tuyết. Hai khỏa ngôi sao trong đó khiến Ân Như Tuyết trực tiếp bật cười, cưng chiều xoa đầu của hắn.

"Đi thôi."

- -------------------------

Không bao lâu sau, Huyết Minh và Ân Như Tuyết đã đến Vạn Thống cung của Liễu Chính. Theo như Ân Như Tuyết nói, thì Minh Nhật tông tông chủ vừa mới để đệ tử mang một đầu yêu thú cấp 8 - Băng Hải Ngư sang biếu tặng.

Phải biết, thịt yêu thú có ẩn chứa đại lượng linh khí, là vật đại bổ đối với tu sĩ, không phải người thường có thể tùy tiện ăn được. Đặc biệt là yêu thú cấp 8, mức độ quý giá không cần nói cũng biết. Ngay cả hoàng tử được sủng ái nhất như Âu Dương Thụy cũng chưa chắc đã được nếm qua vài lần.

Loại thịt cá này, có lẽ chỉ cần Huyết Minh ăn nhiều thêm vài đũa, thì linh lực nhận được sẽ giúp hắn đột phá đến Kiếm Đế cảnh tầng 4 cũng không chừng.

Chưa đến mười cái hơi thở, phi kiếm của Ân Như Tuyết đã hạ xuống. Huyết Minh và nàng liền thong thả đi vào trong đại điện của Vạn Thống cung.

**Tại sao nhất định phải là thịt cá mà không phải là loại thịt khác? Xem tiếp đi rồi biết a.

**Team Thính Trúc phong sắp sửa có thêm thành viên rồi nhá mọi người. Còn về phần là ai...Ha hả, đoán xem:))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.