Vô Thừa Ngạo một mình ngồi bên bờ hồ, liếc nhìn từng tốp tân sinh đi qua hắn, lại xem hắn như không khí. Trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ buồn bực và uất hận. Nếu không phải đại ca hắn suốt ngày cự người nghìn dặm, lại đem La Văn đánh tàn phế, thì hiện tại hắn cũng sẽ không bị mọi người cô lập như vậy.
Ngay khi Vô Thừa Ngạo thu hồi tầm mắt, hơi liễm mi, liền bất ngờ nhìn thấy trước mặt mình lại nhiều ra một đôi giày trắng. Chiếc bóng của chủ nhân đôi giày cũng phủ lên người của hắn, đem ánh nắng che đậy.
"Vị sư điệt này, ngươi là có tâm sự hay sao a?"
Giọng nói của thiếu niên rất thản nhiên, bình đạm, khiến Vô Thừa Ngạo không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu. Khi nhìn thấy tuấn nhan như nguyệt dạ nhật quang của người đến, hắn liền không khỏi lắp bắp :"Tham...tham kiến Tiểu cung chủ."
Thân phận hiện tại của Vô Thừa Ngạo đáng lẽ cũng không xứng nhận được một tiếng 'sư điệt' của Huyết Minh. Bởi vì hiện tại, hắn vẫn còn chưa tính là đệ tử của Vạn Kiếm tông, mà chỉ xem là người dự thi mà thôi.
"Sư điệt, không cần đa lễ..." Vừa nói, Huyết Minh vừa đem Vô Thừa Ngạo đang hành đại lễ đỡ dậy. Điệu bộ lễ độ mà ôn hòa, không có nửa phần kiêu căng, phách lối như trong suy nghĩ của Vô Thừa Ngạo.
Quả nhiên, Tiểu cung chủ vẫn là thân thiện, bình dị giống như trong lời đồn a. Cũng không giống như ca ca nói, cái gì mà tâm địa xảo trá, lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-viem-de-ton-he-thong-truy-diem-cua-ma-than/1952514/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.