Chương trước
Chương sau
Lăng Phàm? Khi biết được kẻ này chính là Lăng Phàm, Huyết Minh quả thật là có chút không tưởng. Mấy ngày trước hắn vừa mới nói muốn gặp Lăng Phàm, không ngờ hôm nay liền đã gặp thật. Nhưng là, hắn cùng Lăng Phàm giống như cũng không có thù đi? Kẻ này đến tìm hắn làm gì?

Dù biết rõ đứng ở trước mặt bản thân là một cái Chân Thần, nhưng Huyết Minh cũng không lộ ra một chút túng quẫn nào. Hắn vẫn mặt vô biểu tình, đạm thanh dò hỏi:"Ngươi tìm ta là vì chuyện gì? Ta cũng không có chọc đến ngươi đi?"

Trên mặt Lăng Phàm vẫn giữ lấy nụ cười dửng dưng. Khi nghe được sự nghi vấn của Huyết Minh, phảng phất như nghĩ tới chuyện gì đó rất thú vị, Lăng Phàm liền ý vị thâm trường nói:"Ngươi xác thật là không có chọc đến ta. Nhưng là, không may rằng, ngươi lại chọc đến thân ái đồ nhi của ta a. Hắn giống như đặc biệt chấp nhất với ngươi."

"Đồ nhi của ngươi là ai?" Bản thân Huyết Minh cũng có phần mờ mịt. Từ trước tới giờ, hắn giống như cũng không có tùy tiện chọc giận ai a. Chỉ khi biết được gốc gác cũng như thực lực của bọn họ, suy xét thử tự thân có đủ khả năng hay không thì hắn mới đi gây sự mà.

Nhìn hắn có giống như là đồ đần, não úng nước đi gây sự với đệ tử của Lăng Phàm hay không?

Mới đầu, Lăng Phàm còn cho rằng Huyết Minh là đang giả vờ. Nhưng hiện tại, hắn đã có thể chắc chắn rằng, kẻ này là thật sự không biết đồ đệ của hắn là ai a. Vì vậy, Lăng Phàm liền ở trong lòng bi ai thay cho đồ nhi nhà mình. Tội cho ngươi mỗi ngày đều đối người ta nhớ mãi không quên, nhưng người ta căn bản cũng không biết ngươi là ai a.

Nhưng mà, chỉ bi ai chưa đến một hơi. Tiếu dung của Lăng Phàm đã có chút biến vị, ánh mắt là lạ liếc nhìn Huyết Minh. Sau đó, gương mặt lại lập tức nghiêm lại, có phần tò mò hỏi:"Ngươi cùng đồ nhi của ta có từng song tu chưa a? Ngươi là nằm trên vẫn là nằm dưới?"

Huyết Minh:............

Một đám quần chúng ăn dưa:............

Liên Kính: Không sao, thao tác bình thường của chủ thượng mà thôi. Quen thuộc liền tốt.

Gương mặt Huyết Minh lúc này đã có chút cứng đờ. Nếu hắn nhớ không lầm, thì ban nãy, Lăng Phàm giống như xưng hô đồ nhi của mình là "hắn" đi? Vậy bây giờ hắn ta đang nói cái quái gì vậy?

Không để cho Huyết Minh kịp tiêu hóa xung kích từ lời nói của mình. Lăng Phàm đã lập tức vỗ đầu, nhanh chóng sửa lời:"Quên mất, là ta hỏi sai a. Ta vốn dĩ phải hỏi, ngươi là ở trong hay ở ngoài mới đúng. Về phần song tu, nếu như ngươi chưa hiểu song tu là cái gì thì ta có thể..."

"Có thể cái đầu của ngươi." Lúc này, Huyết Minh liền nhịn không được muốn bạo thô khẩu. Mẹ nó, đầu óc của kẻ này là có bệnh đi. Kẻ này có thể sống đến hiện tại cũng thật sự chính là kỳ tích mà.

Bị Huyết Minh mắng, Lăng Phàm cũng không có bạo nộ, trên mặt ý cười càng sâu, giống như hắn vĩnh viễn sẽ không biết tức giận. Nhưng là, giọng điệu lạnh nhạt lại cho thấy được, tâm trạng của hắn giống như cũng không có tốt như vậy:"Đừng tức giận. Ta chỉ muốn cùng ngươi chơi một cái tiểu trò chơi mà thôi. Đợi ngươi thắng được, ta liền sẽ không tính toán với ngươi những chuyện này nữa."

Lăng Phàm người này, tính cách đặc biệt khó phục vụ, vô cùng bao che khuyết điểm. Sau khi biết được đồ nhi bảo bối của mình trước kia từng chịu ủy khuất ở trong tay của Huyết Minh. Thì hiện tại còn muốn hắn tùy tiện tha cho Huyết Minh, đó căn bản là không có khả năng.

Vả lại, hắn vẫn không muốn thừa nhận rằng. Bản thân chỉ là mượn cái cớ này đến tìm việc vui chơi đùa mà thôi.

Biết rõ Lăng Phàm sắp động thủ, nhưng Huyết Minh vẫn không nhúc nhích. Hắn biết rõ, đối phương đã có thể khống chế được cả không gian, thời gian, thì cho dù hắn có bỏ trốn đi nữa, đó cũng chỉ là làm việc vô ích mà thôi. Đối phương muốn giết hắn, có lẽ là so với giết kiến còn dễ.

Nhưng hắn cũng cảm thấy có chút thư giãn, bởi vì chí ít theo lời Lăng Phàm nói, hắn ta giống như cũng không phải là muốn mạng của hắn. Mà là muốn chơi trò chơi...

"Ngươi muốn chơi trò chơi gì?"

"Ngươi chỉ cần ở yên một chỗ chờ đợi là được, sẽ có người khác đến thay ngươi thực hiện trò chơi."

Huyết Minh chưa kịp hiểu được thâm ý trong lời nói của Lăng Phàm, liền đã cảm thấy trước mặt tối sầm. Đầu óc giống như một chiếc máy tính bị nhấn nút logout, trong nháy mắt mất đi năng lực suy nghĩ. Nhưng trước khi lâm vào hôn mê, hắn giống như còn loáng thoáng nghe thấy một âm thanh...

[ Ác mộng cấp nhiệm vụ mở ra: Thành công thắng được trò chơi của Lăng Phàm. Phần thưởng nếu hoàn thành: Cực Viêm chi thể, Cực Viêm huyết mạch bản nâng cấp, Thức tỉnh thạch x1.]

Nhìn thấy Huyết Minh biến mất trong thiên địa, Liên Kính liền hơi liếc mắt nhìn xem Lăng Phàm. Có phần lo lắng hỏi:"Chủ thượng, việc này nếu để thần tử biết được thì..."

"Hừ hừ... Để hắn cắt xén Tiên Thạch của ta. Ta không nỡ trừng trị hắn, còn không trừng trị được tâm can của hắn hay sao?"

Nhìn thấy biểu lộ nghiến răng nghiến lợi của Lăng Phàm, Liên Kính liền im lặng lui về sau, thầm trách bản thân nhiều lời quá rồi. Chỉ là mong sao thần tử đừng biết được việc này, nếu không, mấy ngàn năm tới, chủ thượng chỉ sợ là phải uống gió tây bắc.

**Hôm trước ta nói bù chương á, là mai hoặc mốt nha, tùy xem ta rảnh vào ngày nào đã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.