Có vị ngọt...
Khóe mắt có chút ướt át, Phó Tử Tranh không khỏi nhớ tới bộ dạng như tiểu thiên sứ kia của thiếu niên. Một kiếp trước, nàng đều chỉ liếm máu trên lưỡi dao mà sống. Suốt ngày ngươi lừa ta gạt, chém chém giết giết, không nhìn thấy được ánh mặt trời.
Nhưng không ngờ rằng, thế gian này vẫn còn có người cảm thấy nàng tốt. Quả thật là ngu xuẩn hết chỗ nói mà. Một người như nàng làm sao lại có thể là người tốt được chứ? Có lẽ, chỉ có chân chính thiện lương, ngây thơ như hắn, mới có thể xem như tốt đẹp mà thôi. Cùng thế giới dơ bẩn này, có chút không hợp nhau.
"Cốc cốc"
Tiếng bước chân cùng tiếng gõ cửa đồng thời vang lên ở bên ngoài, khiến Phó Tử Tranh vội vàng định thần, nắm chặt lấy viên kẹo còn lại, hơi cau mày nhìn cửa gỗ. Chẳng lẽ là hắn quay trở lại?
"Khách quan a, ngài có ở trong phòng hay không?"
Âm thanh này rất xa lạ, cũng không phải là trong trẻo như ngọc giống như trong trí nhớ của nàng. Mà theo xưng hô của kẻ này, nàng đã có thể lờ mờ đoán ra được thân phận của gã. Cho nên, liền thấp giọng ứng thanh:"Vào đi."
Phó Tử Tranh vừa sửa sang xong y phục, một tên tiểu nhị đã từ từ mở cửa ra. Trên tay gã cầm một mâm đồ ăn cùng một bộ y phục, mặt mũi tươi cười nở hoa. Cũng không quá mức chăm chú vào Phó Tử Tranh mà chỉ thành thật báo lại:"Bẩm khách quan, đây là thức ăn và y phục mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-viem-de-ton-he-thong-truy-diem-cua-ma-than/1952487/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.