"Huyết Minh, tỉnh!" Lần nữa nhào đến ôm lấy Huyết Minh, chỉ cần ma khí trên người hắn vừa tiếp cận, liền đã bị linh khí hộ thể trên người nàng đẩy ra.
Nhưng là, lúc này, Huyết Minh bỗng dưng lại âm trầm gương mặt bổ nhào vào trên người Ân Như Tuyết. Bởi vì lo sợ làm đau hắn, Ân Như Tuyết chỉ có thể kìm nén tính tình mà thuận theo.
Nhưng là, khi bị áp chế, lưng va xuống nền đất, Ân Như Tuyết cũng không khỏi nhíu mày. Đồng thời, ánh mắt cũng cách gương mặt của Huyết Minh vô cùng gần, có thể dễ dàng nhìn thấy từng sợi gân xanh trên trán hắn. Thậm chí, ngay cả từng tia điên cuồng cùng tà dị cũng không ngừng phun trào.
Bàn tay của Huyết Minh đã chuyển tới, xé mở đi dây lưng của nàng. Nhưng bởi vì y phục của nàng mặc là một bộ bảo y, cho nên, loay hoay đến gấp gáp, đầu đầy mồ hôi, hắn vẫn không thể mở ra được.
"Minh nhi..." Ân Như Tuyết thừa nhận, Huyết Minh của hiện tại thật sự là quá mức xa lạ đối với nàng. Khiến cho nàng có chút hoang mang cùng hoảng loạn. Nhưng, khi cảm nhận được sự nhẫn nhịn của hắn, nàng vẫn là mềm lòng.
Nhận thấy được người dưới thân thuận theo, Huyết Minh lại càng thêm gấp rút. Thế nhưng, một màn làm cho hắn không ngờ tới lại xuất hiện. Cánh tay Ân Như Tuyết bỗng dưng lại nâng lên, nhanh chóng phong kín khí mạch của hắn. Ma khí vốn dĩ cuộn trào như sóng lũ, thoắt cái liền tĩnh lặng như băng.
Mặc dù không hiểu được Ân Như Tuyết muốn làm gì, cũng như tình tiết sắp phát triển tiếp theo. Nhưng Huyết Minh biết rõ, đến lúc bản thân cần phải thu tay, cho thêm một liều mãnh dược rồi.
Vì vậy, trong nháy mắt, vẻ mặt vặn vẹo của hắn liền hơi giãn ra một điểm. Nhưng đồ án và mồ hôi lạnh trên mặt vẫn như cũ hiện ra. Mang theo mê mang cùng yếu ớt chi khí nói:"Sư...Sư tôn...Ta thật...đau...thật khó chịu..."
Lúc này, Ân Như Tuyết vẫn không nói một lời, đem Huyết Minh đẩy ra. Sau đó lập tức đứng dậy, biểu tình lạnh lẽo như băng sương.
Bị Ân Như Tuyết đẩy ra, Huyết Minh trong lòng có chút mộng. Nắm tay không khỏi siết chặt lại, nhưng trên mặt lại làm ra thần sắc mờ mịt. Âm thầm cắn răng, chẳng lẽ nữ nhân này thật hạ ngoan tâm, mặc hắn đau đớn? Hoặc là nói, nàng cũng không có thích hắn như hắn nghĩ. Là hắn quá mức đề cao bản thân mình?
[ Để ký chủ tự dát vàng lên mặt a. Xem ra, ngươi là thật tự mình đa tình.] Nhìn thấy Huyết Minh khó chịu, hệ thống liền không chút lưu tình nhảy ra cười nhạo. Trong lòng đắc ý không thôi, thầm khen ngợi Ân Như Tuyết quả thật là ý chí sắc đá, định lực quá mạnh.
Nhưng là, chưa để cả hai kịp phản ứng, Ân Như Tuyết bỗng dưng lại khom người. Đem Huyết Minh đã mất hết lực chiến đấu kia vác ở trên vai. Bởi vì thân hình của Huyết Minh cũng không quá cao lớn, cho nên, hình ảnh này vẫn là có thể chấp nhận được.
"Trở về, lại giúp ngươi." Vừa nói, thân hình của Ân Như Tuyết đã lăng phong, chớp mắt vượt qua một khoảng xa. Có tu vi Kiếm Thần cảnh như nàng, vác cả ngọn núi đều không thành vấn đề. Cho nên, vác Huyết Minh trên vai cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
Bị người vác ở trên vai, gió lạnh sượt qua mặt không ngớt. Huyết Minh cũng không có nổi lên tinh thần nam tử hán gì cả. Bởi vì hắn...đã quen. Nhớ tới kiếp thứ 14 khi ấy, hắn xuyên đến nữ tôn. Những việc kinh đào hãi lãng, mất đi thuần phong mỹ tục hơn nữa, hắn cũng đã từng bị ép làm qua. Một việc như thế này thì tính cái gì?
Nhưng là, việc này cũng không trở ngại hắn vui vẻ đánh mặt hệ thống:"Tâm can bảo bối của ta, mặt bị đánh có đau không?"
[...............] Lúc này, hệ thống chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, bị hung hăng quăng cho hai cái tát. Khiến nó tức giận đến mức muốn bóp cổ Ân Như Tuyết mà mắng: Định lực của ngươi đâu? Ý chí sắc thép của ngươi đâu!!!
Trong lúc hệ thống phun tào, Ân Như Tuyết đã mang Huyết Minh về trúc xá. Vừa mở cửa bước vào, nàng đã trực tiếp đem hắn quăng xuống giường. Hình ảnh thô bạo này, bất tri bất giác, lại cùng hình ảnh khi Huyết Minh vứt Y Trân xuống giường ở Vân Lan thành hòa làm một với nhau.
"Sư tôn..." Huyết Minh chỉ vừa mới nhăn mày khẽ gọi, Ân Như Tuyết đã không hề báo trước bò tới, cúi đầu hôn lên môi hắn. Đôi bàn tay tinh xảo bưng lấy sườn mặt của hắn, chậm rãi vuốt ve.
Lúc này, Huyết Minh cũng giống như một đầu lang sói ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Ân Như Tuyết. Môi lưỡi tương giao, hai thân ảnh dây dưa không ngớt. Bầu không khí trở nên ám muội không rõ.
Năm phút qua đi, Huyết Minh mới quyến luyến không rời buông tha cho môi đỏ của Ân Như Tuyết. Vừa hô hấp lại không khí, gương mặt lạnh nhạt của Ân Như Tuyết đã trở nên ửng đỏ. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Huyết Minh.
"Ngươi có biết, bản thân mình đang làm gì hay không?"
Nhưng là, Ân Như Tuyết cũng không có chờ được đáp án của Huyết Minh. Bởi vì hắn giống như đã khôi phục lại trạng thái điên cuồng, mất đi lý trí ban đầu. Chỉ biết hung bạo gặm cắn xương quai xanh của nàng. Một bàn tay lại không kiêng nể gì tiếp tục quấy phá.
Mặc dù biết Tiểu đồ nhi hiện tại cũng không phải là nguyên lai Tiểu đồ nhi. Hắn không biết bản thân làm vậy là đang làm gì, sẽ mang đến hậu quả gì.
Nhưng...như vậy thì sao?
Đã là kiếp, vậy liền độ đi.
**Ai nha, chúc mọi người năm mới vui vẻ, có nhiều niềm vui và hạnh phúc nhé, iu iu đát. (๑・ω-)~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]