"Về sau, ta lại có rất nhiều đệ đệ muội muội do các di nương sinh. Nhưng tất cả bọn họ đều không mấy thân cận với ta, mẫu thân cũng vậy, muội muội cũng vậy."
"Ta vốn đã hứa, sau này nhất định sẽ bảo vệ thật tốt mẫu thân và muội muội. Nhưng không ngờ..." Nói đến đây, âm thanh của Huyết Minh liền dứt. Không khí xung quanh bắt đầu im lặng lại, chỉ còn có tiếng hít thở rất nhẹ của hắn.
Đưa tay đem Huyết Minh từ trong lòng đào ra, Ân Như Tuyết liền chấn động khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của hắn. Chỉ thấy lúc này, không biết là do nghẹt thở hay lý do gì khác, gương mặt của hắn đã sớm đỏ bừng lên. Vành mắt đỏ hoe cũng hơi sưng đỏ, ẩn chứa lệ quang.
Thật sâu nhìn hắn, Ân Như Tuyết cũng không biết nên nói gì. Nàng ăn nói vụn về, căn bản là không biết cách an ủi người khác. Nhỡ như an ủi không thành mà còn xé mở vết thương của hắn thì đó mới là chuyện lớn.
Nàng biết rõ, thân nhân của hắn đối với hắn như vậy, tất cả đều là do ánh mắt của hắn bị chướng ngại nguyên nhân. Vì vậy, nàng liền ở trong lòng gieo xuống một hạt mầm. Nàng nhất định sẽ tìm ra cách trị khỏi đôi mắt cho hắn!
"Sư tôn...ta rất sợ, cho ta ngủ cùng người một đêm nhé..." Mặc dù đôi mắt của Huyết Minh là thảm đạm vô sắc. Nhưng Ân Như Tuyết lại có thể từ trong đó nhìn đến một loại đồ vật gọi là...van xin cùng tuyệt vọng.
Không đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-viem-de-ton-he-thong-truy-diem-cua-ma-than/1952360/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.