Mặt trời khuất bóng, chiều tà cũng dần buông xuống. Nửa ngày trời, Huyết Minh là theo chân Ân Như Tuyết dạo một vòng quanh Vạn Kiếm tông. Bởi vì hắn đã từng thề son sắt, mặc dù không nhìn thấy, nhưng hắn tự có cách để nhớ được đường. Như vậy mới khiến Ân Như Tuyết đồng ý mang hắn đi dạo.
Chỉ có đi hết Vạn Kiếm tông, người ta mới biết được nó rốt cuộc rộng lớn đến dường nào. Đến một người có trí nhớ tốt như Huyết Minh, cũng không dám chắc chỉ đi qua một lần liền nhớ hết đường.
Sau khi Huyết Minh trở về trúc xá, hắn liền bắt đầu đem mấy bộ y phục Ân Như Tuyết mang về cất vào trong tủ. Cũng không biết trong thời gian ngắn như vậy, nàng là từ nơi nào lấy chúng tới.
"Đi tẩy người đi, ôn tuyền ở bên ngoài." Nhíu mày nhìn y phục sau một buổi chiều dày vò đã nhăn nhúm của Huyết Minh. Ân Như Tuyết liền có chút ghét bỏ dặn dò. Mặc dù tiểu đồ nhi như thế nào đều đẹp, nhưng nếu bẩn...nàng vẫn là có phần không chịu được.
Bị người ghét bỏ, Huyết Minh giống như cũng không có phát hiện ra. Không những vậy còn chạy đến bến người Ân Như Tuyết, nắm lấy một góc tay áo của nàng khẽ giật giật. Đầu cúi thấp xuống, giọng nói mang theo van nài:"Sư tôn...người tắm cho đồ nhi, được chứ?"
Sư tôn...người tắm cho đồ nhi, được chứ? Nghe câu nói này của Huyết Minh, Ân Như Tuyết chỉ cảm thấy giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, hô hấp cũng không khỏi cứng lại. Hắn...đang nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-viem-de-ton-he-thong-truy-diem-cua-ma-than/1952358/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.