Chương trước
Chương sau
Hôm nay, Huyết Minh lại đổi về một thân bạch y như trước. Mặc dù trang vận rất tầm thường, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy bị xem nhẹ. Bởi vì từ ngôn hành đến cử chỉ của Huyết Minh, nơi nơi đều hiện ra một cỗ khí khái bất phàm, tôn trọng kính ý. Miêu tả bằng hai từ chính là - hoàn mỹ, nếu ba từ thì chính là - quá xuất sắc. Về mặc lễ nghi của hắn, căn bản chính là khiến người ta không tìm ra được nửa điểm sai sót nào.

Nhìn thấy biểu hiện của Huyết Minh, đám trưởng lão đều gật đầu ở trong lòng. Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng theo cặp mắt nhìn người đã trải qua biết bao gian nan của đám lão đầu bọn họ. Mặc dù không biết thực lực của thiếu niên này có bao nhiêu cân lượng, nhưng chắc chắn, mị lực cá nhân nhất định sẽ vô cùng tốt, hảo hữu ở khắp mọi nơi.

Nhưng ở một bên còn lại, mấy vị đại lão trong tông, cũng không có biểu lộ ra cảm xúc gì. Nên nằm ngồi thì nằm ngồi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Chỉ có một mình Ân Như Tuyết là đang nhìn chăm chăm vào người Huyết Minh, trong mắt ẩn hiện một điểm tức giận.

"Được rồi, Từ thiếu hiệp, ngươi cũng không cần đa lễ đâu a." Giống như không nhìn ra sự kỳ lạ của bầu không khí, Liễu Chính chỉ tươi cười làm hòa. Cũng không tiếp tục vòng vo nữa, ông đã trực tiếp đi thẳng vào mục đích của mình. Bởi vì ông rất muốn biết, khi biết được tư chất của thiếu niên này, đám người bọn họ còn có thể ra vẻ trấn định được nữa không!

"Hôm qua, lão phu có nghe ngươi nói, ngươi muốn bái nhập vào Vạn Kiếm tông có đúng không?"

Liễu Chính hỏi, Huyết Minh liền không chút do dự thừa nhận. Nhưng trên mặt lại không hiện ra chút dị dạng nào, khiến Liễu Chính cũng có phần dò không thấu suy nghĩ của hắn:"Đúng vậy tiền bối, vãn bối đã từng thề trước vong hồn của phụ mẫu. Chỉ cần một ngày còn sống, thì nhất định phải bái nhập Vạn Kiếm tông!"

"Như vậy thì tốt a, thật ra lão phu cũng có ý định muốn mời ngươi gia nhập vào môn phái. Không biết Từ thiếu hiệp có đồng ý hay không?" Cũng không tìm tòi thêm nữa, Liễu Chính nghiêm nghị hỏi. Từ đối thoại hôm qua, ông cũng đã biết, đứa trẻ này nhất định là một người cố chấp, lại còn có hiếu tâm vô cùng. Cho nên, hắn nhất định sẽ không từ chối ông.

Thuận theo phán đoán của Liễu Chính, vẻ mặt Huyết Minh hiện ra một tia trầm ngâm, giống như đang suy nghĩ thật kĩ về đề nghị của ông. Nhưng rồi, chỉ trong chốc lát sau, hắn đã nghiêm túc gật đầu:"Tất cả đều nghe theo sắp xếp của tiền bối."



‎"Nếu ngươi cũng đã không có ý kiến gì, thì chi bằng hiện tại chúng ta liền làm một chút khảo hạch?" Nói xong, Liễu Chính đã hơi liếc mắt nhìn Lý Phổ đang đứng bên cạnh.

Nhận thấy ánh mắt của ông, Lý Phổ cũng hiểu rõ mà tiến về giữa đại sảnh. Bắt đầu từ trong trữ vật giới đem đồ vật lấy ra. Trong khoảng thời gian này, Huyết Minh vẫn chỉ đứng yên bất động, sống lưng thẳng tắp, quá đỗi bình tĩnh.

Bỗng dưng, "bang", một tiếng vang thật lớn, cửa phòng đang đóng chặt bỗng dưng lại bị người đẩy ra. Khiến một đám người lập tức đưa mắt nhìn sang. Lúc này, một thân ảnh nhỏ nhắn đã bước vội đi vào trong. Trên người mặc tông phục của tông môn. Mà người này, chính là Mạn Tâm đã vắng mặt nãy giờ.

"Ngượng ngùng, ngượng ngùng a, ta ngủ quên."

Đối với lời biện hộ của Mạn Tâm, một đám lão giả ngồi ở đây đều lập tức nhíu mày. Nhưng rốt cuộc, trở ngại thân phận, bọn họ cũng không nói gì cả. Đồng thời thu hồi lại tầm mắt, để Mạn Tâm yên ổn ngồi xuống ghế phía trước Ân Như Tuyết.

"Tông chủ sư huynh gọi chúng ta đến đây để làm gì vậy a? Ta còn chưa ngủ đủ đâu..." Nghe thấy Mạn Tâm nhỏ giọng lầm bầm. Đám người chỉ cảm thấy khóe miệng co giật, không còn lời nào để nói. Phải biết, tu sĩ đừng nói là ngủ, chỉ cần ngồi tu luyện thì cũng có thể thần thanh khí sảng rồi. Cho nên, mấy ai lại giống như nàng chứ, đã ngủ mà còn chê không đủ.

"Hàm Hương tiên tử, hôm nay Tông chủ gọi mọi người tới là để mời chào Từ thiếu hiệp a." Trong đám người, một tên trưởng lão liền tốt bụng nhắc nhở.

"Nga, vậy sao? Từ thiếu hiệp là kẻ nào?"

Mạn Tâm vừa hỏi, đám người đã triệt để câm nín, có xúc động muốn trợn trắng mắt. Nếu bọn họ nhớ không lầm thì hôm qua nàng cũng có mặt ở bên cạnh Đăng Thiên Tập để chuẩn bị cứu người mà a. Hiện tại đến ngay cả người ta là ai, nàng cũng không biết là có ý gì?

Có lẽ do ánh mắt của những người khác quá mức sáng chói, hoặc là do Huyết Minh quá mức nổi trội. Mạn Tâm đầu tiên là há miệng, muốn nói thêm chút gì. Thế nhưng, khi nhìn thấy được ngoại hình đẹp như tranh vẽ của hắn. "Rầm" một tiếng, nàng liền vỗ bàn đứng dậy.

"A, chính là cái mỹ thiếu niên này sao a?!!"

Bị động tác bất thình lình này của Mạn Tâm làm giật mình, đám người liền ngây phỗng tại chỗ. Nhưng là, không quản đến bọn họ, giống như nghĩ tới điều gì, Mạn Tâm đầu tiên là kích động. Sau đó, mới mang theo áy náy nhìn Thương Nguyệt:"Lục sư đệ, thật là có lỗi a. Sau này, ảnh chân dung của đệ ở Hoa Ảnh cung, có lẽ phải đổi lại thành vị thiếu hiệp này rồi."

Thương Nguyệt:..............

Những người khác:...............

Lúc này, Huyết Minh đã dám xác định, đầu óc của nữ nhân này nhất định là hoạt động rất không bình thường. So với hệ thống còn ngốc.

[...............] Ngược xuôi ngang dọc, hóa ra vẫn đợi nó ở đây.

**Sau khi nhận hết ý kiến của mọi người, ta mới phát giác ra được. Không ngờ còn có rất nhiều shotacon a. Cho nên, theo số đông, A Minh vẫn sẽ giữ hình dạng lúc 16 tuổi, chỉ là sẽ cao lên thêm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.