Chương trước
Chương sau
Nói xong, Huyết Minh lập tức quay lưng, cất bước ra đi. Không biết vì sao, thân hình của hắn lại hiện ra một loại cảm giác giống như buông xuôi, lại giống như cô độc. Trong thoáng chốc, bóng dáng trắng xóa của hắn đã biến mất trong màn đêm sâu thẳm.

- ---------------------------

"Tướng công, qua đây qua đây...Ngồi xuống..."

Bên trong một căn phòng dán đầy giấy đỏ, một đôi tân lang tân nương đang ngồi song song trên chiếc giường ván mỏng. Gương mặt của bọn họ lúc gần lúc xa, không thể nhìn rõ được. Nhưng giọng nói của tân nương, lại có thể khiến người nghe lây nhiễm vui sướng.

Bị nàng lôi kéo ngồi xuống, nam nhân cũng không nói chuyện. Chỉ là liếc mắt nhìn nàng, giống như đang hỏi: Làm gì?

Tiếp đến ánh mắt của hắn, nàng liền khúc khích mỉm cười. Bắt đầu loay hoay gỡ xuống một nhánh tóc từ trong búi tóc của mình. Lại bắt lấy vài sợi tóc của nam tử, đem chúng buộc lại với nhau.

"Chàng không biết sao? Ta nghe người khác nói, phu thê kết tóc thì sẽ vĩnh kết đồng tâm, răng long đầu bạc... Kết xong nắm tóc này rồi, chàng đừng hòng bỏ rơi ta!"

Nam nhân không nói gì, chỉ dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nút thắt vài lần. Mặc dù hắn không biểu hiện ra một chút cảm xúc nào. Nhưng ánh mắt lại đong đầy ý cười cùng sủng nịch nhìn nữ nhân.

Nữ nhân rất vui vẻ, nàng cười đến hạnh phúc...

- --------------------------

Từng hình ảnh bắt đầu hiện hữu sâu trong tâm trí của Hứa Tiểu Đoá. Mặc dù không nhìn thấy mặt của bọn họ, nhưng nàng lại có linh cảm, nữ tử đó chính là nàng. Mà nam nhân kia, bóng lưng vẫn mãi đơn bạc như vậy...

Một cơn mưa nửa đêm bất đầu buông xuống. Từng giọt mưa to không ngừng rơi xuống mái ngói, phát ra âm thanh đùng đùng khó nghe. Mưa rất lớn, như thác lũ đổ về. Khiến đất trời đều trở nên mù mịt, không nhìn rõ được mọi thứ trước mắt.

Hai hàng lệ bất tri bất giác đã chảy xuôi. Ánh mắt của nàng vẫn mở to nhìn về bóng lưng ấy. Trong phút chốc, lòng ngực đè nén đến phát hoảng. Nàng liền vội vã vứt bỏ tấm bài vị kia, chạy khỏi phá miếu. Hai chân không ngừng đạp lên nước mưa, khô khốc kêu gào:"Khoan đã!!!! Đừng đi..."

Nhưng là, bởi vì nước mưa đã ngập ngang bắp chân. Một phần lại do Hứa Tiểu Đoá quá hoảng loạn chạy về trước. Nên không lâu sau, nàng liền lập tức trượt chân té ngã. Một bộ tang y thấm đầy nước mưa cùng bùn đất.

Lúc này, nước mắt của nàng không ngừng hòa vào trong dòng nước. Nàng bất lực, nàng đau khổ, hối hận. Nhưng rốt cuộc, nàng vẫn không giữ lại được thứ quan trọng nhất mà nàng đã đánh mất.

Nàng muốn nói với hắn, những gì nàng nói khi nãy đều là đang chọc tức hắn. Thật ra, nàng vẫn chưa từng bị nam nhân nào khác chạm qua cả. Đêm tân hôn, bởi vì thân thể Trình Đàm quá mức yếu đuối, nên hắn cũng không đối nàng cầu hoan. Chính là nàng tự dùng hai ngón tay phá thân xử nữ để lấy lạc hồng.

Nàng muốn nói với hắn, nàng giống như nhớ lại. Còn có, nàng xin lỗi, thật sự rất xin lỗi...

Giơ ra cánh tay, Hứa Tiểu Đoá lại một lần nữa khóc rống:"Tướng công, quay về đi!!!"

- ---------------------------

Bên dưới làn mưa tầm tã không ngừng, cơ thể Huyết Minh đang không ngừng chao đảo qua lại. Vết máu vốn dĩ chỉ to bằng nắm tay trên y phục, bây giờ cũng đã loang ra hết vai phải.

Gương mặt hắn đã triệt để chuyển bạch, môi cũng tái nhợt đến đáng sợ. Nhưng biểu cảm của hắn, từ đầu đến cuối đều là lạnh băng. Mặc cho nước mưa không ngừng xối lên cơ thể mình.

[ Ký chủ, ngươi mau chóng cầm máu đi a. Sắp chết người rồi!!!] Hoàng đế chưa lo, thái giám lo, chính là như vậy. Nhìn thấy bộ dạng này của Huyết Minh, hệ thống liền gấp rút nhắc nhở.

Nhưng là, cũng không có trả lời hệ thống. Huyết Minh vẫn theo lần theo con đường lúc chiều, đi dần xuống núi. Biểu tình đông lạnh cứng ngắc, nhưng âm thanh lại mang theo một chút độ ấm:"Ngươi biết không? Trước kia nàng cũng không phải như vậy. Nàng mặc dù to gan lớn mật, nhưng tính cách lại vô cùng thiện lương, thấu hiểu lòng người..."

Nghe Huyết Minh chủ động nhắc đến chuyện này. Tinh thần bát quái trỗi dậy, hệ thống liền hơi vểnh lỗ tai, chuẩn bị nghe ngóng một chút cố sự. Nhưng là, tận khi rời khỏi dãy núi, Huyết Minh vẫn không lại hé miệng nói nửa lời. Giống như những lời khi nãy hắn cảm khái đều là ảo giác của nó.

Cho đến khi tấp vào dưới mái hiên của một cửa tiệm đã đóng cửa ở bên ngoài thành. Huyết Minh mới tìm một chỗ khô ráo ngồi xuống. Sau đó, hắn lại tiếp tục cùng hệ thống trao đổi...nói đúng hơn, giống như là chia sẻ gánh nặng của mình.

"Hệ thống, ngươi có biết...vì sao ta lại dễ dàng thích Đoá Đoá đến như vậy, còn hết lần này đến lần khác nhượng bộ nàng không?"

[............] Bỗng dưng được ký chủ xem như áo bông tri kỷ, hệ thống cảm thấy vô cùng thụ sủng nhược kinh.

Không nghe hệ thống đáp lời, biết rõ nó là không biết. Huyết Minh cũng không tiếp tục truy vấn. Cuối cùng, khóe môi trắng xám lại câu lên nụ cười...ấm áp:"Bởi vì, nàng có khuôn mặt rất giống mẹ ruột của ta."

[?????]

"Là người mẹ ở thế kỷ XXI của ta, khi ta vẫn chưa bị ngươi trói buộc..." Suýt chút quên mất chỉ số thông minh không mấy khả quan của hệ thống. Huyết Minh liền giải thích thêm.

"Bà ấy rất hiền lành, rất lương thiện. Mỗi khi Đoá Đoá ôm ta, ta liền có cảm giác giống như được bà ấy ôm vào lòng."

[............] Mặc dù hoàn cảnh không hợp, nhưng nó vẫn muốn hỏi một câu ác ý một chút... Vậy thì lúc cùng với Hứa Tiểu Đoá làm một số chuyện không thể miêu tả, thì ký chủ có hay không nhớ đến...mẹ mình?

**Tạm biệt Đoá Đoá a, hẹn gặp lại ở map sau!

**Lần sau gặp lại, A Minh và nàng sẽ trở mặt. Hãy chờ xem!

**Về phần mẹ của A Minh...khụ khụ...Đây là giải thích cho việc ở trong phiên ngoại T1, A Minh chỉ có một tháng liền đã yêu Đoá Đoá. Không phải vì tình yêu của hắn rẻ tiền, mà là nó đã được xây dựng trên tình cảm của hắn dành cho mẹ mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.