Rời khỏi Tiên phủ của U Linh, Huyết Minh liền ở trên đường lớn loạn đảo. Trên người vẫn khoác lên chiếc áo choàng đen quen thuộc, xen lẫn vào trong đám người.
Bây giờ, đã tầm 9 giờ sáng. Mặt trời treo cao, đường phố cũng bắt đầu có lại nhân khí. Người xe như nước, sạp hàng, tửu lâu, cũng đã mở cửa đón khách.
Huyết Minh cũng đã sống ở Thanh Hà huyện hai năm. Cho nên mọi ngỏ ngách ở đây, Huyết Minh cũng xem như là có điểm hiểu rõ. Cũng không mất quá nhiều thời gian, hắn đã đi đến trước một cái tửu lâu. Ở trong Thanh Hà huyện, cũng xem như là hơi có danh khí.
Vừa đặt chân vào tửu lâu, Huyết Minh đã đem quang cảnh bên trong thu vào đáy mắt. Bất động thanh sắc đi vào trong.
Tửu lâu này có tổng cộng 2 tầng. Tầng 1 có phần giống như là nơi dành cho bình dân. Tổng cộng có 6 bàn, nhưng bàn trống chỉ còn thừa lại 1 cái duy nhất nằm ở cạnh cửa sổ, cách rất xa cửa lớn. Những bàn khác, đều đã đầy ấp người, xem ra là buôn bán rất không tệ. Về phần tầng 2, thì giống như có mấy cái nhã gian, Huyết Minh cũng không có hứng thú quan tâm.
Lúc này, ngay khi Huyết Minh tiến vào trong. Vài tên tiểu nhị đang chạy ngược chạy xuôi, rốt cuộc cũng có người để ý đến hắn. Đó là một tên tiểu nhị mang theo vẻ tươi cười cùng tìm tòi.
Chỉ nhanh chóng đảo mắt qua người gã, Huyết Minh cũng không có đem gã để ở trong lòng.
"Vị khách quan này, ngài là lên nhã gian hay là muốn ở lâu một a?" Tò mò liếc nhìn vị khách nhân toàn thân đều che kín trong áo choàng này. Tiểu nhị cũng không có làm ra hành động ngu ngốc như trong tiểu thuyết, mắt chó coi thường người thấp gì đó.
Không mặn không nhạt, Huyết Minh liền bồi trở về một câu. Hiện tại, hắn rất tức giận, tức giận đến mức muốn giết người lấy lại bình tĩnh một chút. Cho nên, nơi nào càng dễ ra thị phi, thì nơi đó càng thích hợp hắn:"Ở lâu một."
"A, được, được, vậy mời khách quan đi bên này."
Mang theo nụ cười đầy đủ tiêu chuẩn nghề nghiệp, tiểu nhị liền dẫn theo Huyết Minh đi đến chiếc bàn trống ở cạnh cửa sổ kia. Lại dùng chiếc khăn vắt trên vai mình lau bàn ghế một chút, nhường Huyết Minh ngồi xuống.
"Lấy cho ta một bình trà nóng, một đĩa màn thầu." Lạnh nhạt, Huyết Minh nói ra yêu cầu của mình, thuận tiện đem tiểu nhị cho đuổi đi. Trùng hợp thay, chỗ mà hắn ngồi có lợi thế rất tốt. Có thể dễ dàng đem nhất cử nhất động bên trong lầu một cho nhìn cái thấu.
Mặc dù tửu lâu rất đông, nhưng hiệu suất làm việc của bọn họ cũng tương đối nhanh. Chẳng mấy chốc, tên tiểu nhị khi nãy đã lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Huyết Minh. Trên tay cũng cầm theo một đĩa màn thầu cùng ấm trà.
"Để khách quan ngài đợi lâu rồi..." Một bên tươi cười bồi tội, một bên, tiểu nhị lại đem trà cùng thức ăn bày lên bàn. Ánh mắt vẫn còn ẩn hiện hiếu kỳ, len lén liếc nhìn Huyết Minh mấy lần.
"Mấy vị đại gia đây, xin hỏi các ngài muốn..."
"Muốn cái đầu của ngươi a, không trừng lớn mắt mà nhìn lão tử là ai! Đương nhiên là phải đến nhã gian rồi..."
"Ầm, ầm"
Nâng lên cốc trà vừa được tiểu nhị rót cho, Huyết Minh liền bị thanh âm huyên náo từ đại môn truyền tới làm kinh động. Không chỉ riêng hắn, những khách nhân còn lại ở đây, cũng đều nhao nhao nhìn về phía cửa lớn.
Ở đại môn tửu lâu, đang đứng hai cái nam nhân cả người đều quấn lấy vải đen. Chỉ lộ ra một đôi mắt với đồng tử xám trắng, mất hồn. Trên vai bọn họ, đều treo lấy một sợi dây thừng dài màu đỏ. Cả người đều hiện lên một cỗ âm tà khó nói.
Bây giờ đây, cả hai đều đang hung ác trừng mắt nhìn tên tiểu nhị lồm cồm bò dưới đất kia. Nghe loáng thoáng, tên tiểu nhị này giống như là chọc giận bọn họ, sau đó liền bị bọn họ quăng ngã xuống đất.
Có lẽ cảm giác được vô số ánh mắt phóng tới từ những người xung quanh. Một trong hai tên hắc y nhân liền hung tợn chỉ tay đe doạ những người còn lại ở đây:"Nhìn cái gì mà nhìn, có tin lát nữa lão tử cho người đào mắt chó của các ngươi hay không?"
Bị hắc y nhân quát lớn một tiếng, một đám khách nhân liền ngoan ngoãn thu hồi tầm mắt trong tức khắc. Cũng không có một người dám ho he gì cả. Việc này, khiến Huyết Minh cũng nảy sinh một điểm ngoài ý muốn.
Không lâu sau, từ trên lầu 2 của tửu lâu liền xuất hiện một cái trung niên nhân bụng phệ. Trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt cùng sợ hãi, khom lưng uốn gối đem hai cái hắc y nhân kia thỉnh lên lầu.
"Đám người Cùng Kỳ môn này, đúng là ngày càng quá phận." Nhìn thấy bóng lưng của bọn họ biến mất nơi cầu thang, tiểu nhị đang đứng cạnh bàn Huyết Minh liền tức giận lầm bầm một câu. Thành công khơi lên hứng thú của Huyết Minh.
"Cùng Kỳ môn?"
Tựa như khó hiểu, Huyết Minh liền hỏi lại một câu. Không chút khó khăn từ trong miệng của tiểu nhị biết đến một ít việc:"Khách quan có lẽ là người từ xa đến nên không biết đi. Cùng Kỳ môn này chính là thế lực lớn nhất Thanh Hà huyện. Bọn họ trước kia là một đám Dẫn Thi Nhân. Bốn năm gần đây, bởi vì phương pháp tu tiên xuất thế, bọn họ còn sẽ đem xác chết làm cho sống lại, luyện thành binh lính. Mà Cùng Kỳ môn bọn họ cũng nhờ đó trở mình."
"Lại nói, cách đây không lâu, bọn họ giống như là đang tìm kiếm cái gì...đồng nam đồng nữ mệnh cách chí âm. Nghe nói là muốn phục sinh lại thứ gì đó..."
"Một đám tạp chủng lại cứ cho mình là hơn người."
Thông qua ngữ khí khó chịu của tiểu nhị, Huyết Minh không cần đoán cũng có thể biết được, Cùng Kỳ môn này là có bao nhiêu nhậm người chán ghét. Vứt cho tiểu nhị một khối bạc, dưới ánh mắt ngạc nhiên của gã, Huyết Minh liền đứng dậy, rời khỏi tửu lâu.
Con mồi đã tìm được, hắn cũng không cần tiếp tục ôm cây đợi thỏ làm gì nữa.
Mắt chó của hắn cũng muốn đào, đám người này đúng là quá hung ác. Làm cho một cái lương dân như hắn thật sự sợ hãi a.
**Sau khi diễn xong chương 156, Huyết Minh trở lại hậu trường:
- -Hệ thống: A đậu, ký chủ mà là lương dân thì trên đời này méo có kẻ xấu đâu a. Run rẩy.jpg
- -Nhan Mạc Oa: Run rẩy.jpg x2
- -Triệu Tử Kiều: Run rẩy.jpg x3
- -Trác Thiên Hạo: Run rẩy.jpg x4
- -......: Run rẩy.jpg xn
**Cảm ơn yuukisaitoh và TNDHuy901 đã ủng hộ cho Nhóc nha. (๑ơ ₃ ơ)♥
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]