Chương trước
Chương sau
**Đọc xong, thấy hay = like để ủng hộ cho Nhóc nhé!

Có một chuyện mà Huyết Minh không biết đến. Đó là, mặc dù nói Minh Nhật tông không cho phép đệ tử thành thân. Thế nhưng cũng không có nghĩa là không có môn đồ thành gia lập thất. Mà trường kiếm bản mệnh ở Minh Nhật tông cũng là một tồn tại vô cùng thiêng liêng, không phải thân nhân đạo lữ, thì không thể chạm vào.

Chỉ cần hai bên yêu nhau, đệ tử Minh Nhật tông sẽ đem trường kiếm bản mệnh của mình giao cho đối phương. Sau đó, lại tự mình trục xuất sư môn, vậy thì liền có thể cùng đối phương kết làm đạo lữ. Mà trường kiếm, sẽ trở thành tín vật định tình của hai người.

Không những vậy, về sau, nếu phu thê của môn đồ này sinh con. Chỉ cần tư chất không tồi, cũng đều sẽ có khả năng được nhận vào tiên môn. Một lần nữa trở thành đệ tử của Minh Nhật tông. Tỷ như Ôn Văn, phụ mẫu của hắn cũng chính là như thế.

Vì vậy, biểu tình vừa nghẹn vừa giận của Trác Thiên Hạo cũng không phải là không có nguyên nhân. Dù sao, ở đây cũng là tu tiên giới, việc nam nam kết làm đạo lữ cũng không hề thiếu. Thế nhưng, tên ma tộc này cư nhiên lại dám giật lấy trường kiếm của hắn.

"Sư đệ a, ngươi cứ xem như là trường kiếm bị rơi xuống đất đi. Chúng ta sẽ làm như không thấy." Nhìn thấy biểu tình như cô nương gia bị người đoạt khăn tay của Trác Thiên Hạo. Cho rằng hắn là đang bận tâm việc này bị truyền ra ngoài. Ôn Văn liền thấp giọng cam đoan.

Thế nhưng, Trác Thiên Hạo đã sớm không nghe rõ được Ôn Văn đang nói gì. Hắn chỉ là một mặt thơ thẩn nhìn Huyết Minh. Cùng đám người bọn họ dọc theo thông đạo tối tăm đi dọc về phía trước. Bỗng dưng, âm thanh lành lạnh của Huyết Minh lại vang lên.

"Dừng lại..."

Lúc này, Huyết Minh là đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào hai bên vách tường. Chỉ thấy trên đó là trải dài các lỗ hỏng tròn to khoảng ngón tay cái, cũng không biết là thứ gì. Dưới ánh sáng lờ mờ như thế này, nếu không phải Huyết Minh chuyên tâm chú ý động tĩnh thì hắn có lẽ cũng sẽ không phát hiện ra.

Này là thứ gì? Cau lại chân mày, Huyết Minh liền bất động thanh sắc nhớ lại một số nội dung trong sách cổ có ghi. Mặc dù không biết thứ bẫy rập này là gì, nhưng chắc chắn cũng không phải là thứ gì tốt.

Theo chân Huyết Minh, đám người Minh Nhật tông cũng đều đồng loạt dừng lại bước chân. Mang theo ánh mắt tò mò nhìn về phía hắn, giống như đang hỏi, hắn đây là có ý gì. Thế nhưng, hành động tiếp theo của hắn đã trực tiếp khiến cho bọn họ hiểu rõ.

Trong chớp mắt, Khốn Tiên Tác bỗng dưng lại giãn ra. Chưa để mọi người kịp thời thích ứng thì Huyết Minh đột nhiên lại nâng chân, đạp thẳng vào người một tên đệ tử Minh Nhật tông ở trước mặt của mình. Khiến cho gã không khỏi ngã xuống, lăn vòng tròn trên mặt đất.

"A..." Kinh hoảng hô lên một tiếng, tên đệ tử này liền đưa tay đặt xuống đất để giữ thăng bằng. Thế nhưng, lúc này, từng tiếng "sưu sưu" bỗng dưng lại vang dội trên hành lang êm ắng.

Những lỗ nhỏ ở hai bên vách tường cũng bắt đầu xoay tròn không ngừng. Từng mũi tên màu đen đặc cũng theo đó xuất hiện, phi thẳng về trước, tạo thành một luồng mưa tên dày đặc. Không thể nhìn rõ được tình hình ở bên trong cơ quan. Chỉ có tiếng thét chói tai của tên đệ tử kia là văng vẳng bên trong hành lang tối om này.

"Aaaaa..."

Chưa tới 1 phân thời gian, âm thanh của tên đệ tử kia cũng đã dần dần yếu đi rồi triệt để im bặt. Lại mất gần nửa khắc sau, mưa tên rốt cuộc cũng dừng lại. Từng cái lỗ nhỏ trên vách tường cũng. từ từ biến mất đi, hoàn toàn bị che lấp lại.

Mà lúc này, ở trên sàn đất đã trải dài hơn ngàn mũi tên. Về phần tên đệ tử kia, đã sớm bị ghim thành một con nhím, máu thịt mơ hồ. Vạn tiễn xuyên tâm cũng không phải là nói quá. Trên người gã căn bản là không có một chỗ trống nào không bị mũi tên bắn trúng.

Đạt được kết quả mong muốn, Huyết Minh liền cảm thấy vô cùng vừa lòng. Cũng may rằng đây là cơ quan vạn tiễn chứ không phải là cơ quan thả ra độc khí. Nếu không, hắn nhất định cũng phải phiền toái một chút rồi.

"Ma tộc, ngươi cư nhiên lại...lại..." Khí huyết trên mặt lấy mắt thường có thể nhìn thấy được nhanh chóng rút đi. Trác Thiên Hạo liền tràn ngập phẫn nộ giơ lên nắm đấm lao về phía Huyết Minh. Giống như muốn trực tiếp đem hắn đánh chết.

Thế nhưng, một sợi tóc của Huyết Minh cũng chưa chạm tới được thì cánh tay của Trác Thiên Hạo đã trực tiếp bị Hy Tà tiên quấn lấy. Từng cây gai ngược phủ trên sợi roi cũng đâm sâu vào trong da thịt của hắn. Chỉ cần Huyết Minh dùng thêm một chút sức lực nữa. Cánh tay của hắn nhất định sẽ phế đi.

"Ngươi có phải là cảm thấy bất bình cho hắn không a? Cảm thấy áy náy vì hắn giúp các ngươi thoát được một mạng? Vậy thì tốt a, ta sẽ đem tất cả bọn họ đều giết hết. Chỉ chừa lại một cái mạng chó cho ngươi. Để ngươi trơ mắt nhìn bọn họ chết a."

Tràn ngập tà ác nói ra, Huyết Minh liền lạnh lùng xùy cười một tiếng. Đem Hy Tà tiên thu hồi lại, đạp lên tầng tầng lớp lớp mũi tên mà đi về phía trước. Chỉ để lại một đám người Minh Nhật tông đang tràn ngập căm phẫn, dùng ánh mắt oán độc nhìn chòng chọc vào gáy của hắn.

Nếu như ánh mắt có thể hóa thành thực thể mà nói, Huyết Minh đã sớm bị đánh thành cái sàn từ lâu rồi a.

**Bạo chương đây~ ~(≧▽≦)/~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.