Thông tin về di tích được truyền đi, lập tức khiến cả đông cương trở nên sôi trào.
Những tiểu môn phái, chỉ có thể đứng ngoài xem náo nhiệt, đối mặt với đại môn phái như Vãn Vân Tông, họ còn chưa có tư cách nói chi đánh chủ ý vào bảo tàng trong di tích.
Nhưng những cổ tông bí phái ở đông cương thì khác, giống như Thánh Môn Hoàng Đình bọn hắn không có cố kị như những tiểu môn phái, bất kì một cổ tông bí phái nào thực lực so với Vãn Vân Tông cũng không yếu hơn.
Huống chi, hiện tại Triều Tịch Thánh Địa cũng chưa chắc có thể cùng một lòng với Vãn Vân Tông, bảo tàng khiến người khác không khỏi thèm thuồng thì từ huynh đệ cũng có thể trở mặt thành thù, chớ nói chi là Vãn Vân Tông cùng Triều Tịch Thánh Địa có đấu tranh ngầm.
Lúc này đây, tại bên ngoài Vãn Vân Tông, các tu sĩ tập trung càng ngày càng nhiều, và các môn phái tập trung cũng ồn ào không kém.
Có đại môn phái đưa ra thông tin rằng Đại Vũ Môn chính là xây dựng vào thời Thái Cổ, có thể nói tại thời điểm đó Đại Vũ Môn chính là tổ tiên của nhân tộc, nếu đã là đồ vật của tổ tiên thì các môn phái nhân tộc đều có phần.
Cũng có thế gia tuyên bố rằng, di tích Đại Vũ Môn, chính là vật vô chủ, dựa vào cái gì Vãn Vân Tông đem độc chiếm. Nếu đã là vật vô chủ thì người nào cũng có phần.
Thậm chí có đại môn phái còn khinh người hơn nói rằng bảo vật là do cường giả nắm, chỉ có môn phái cường đại nhất mới có đủ tư cách có được di tích Đại Vũ Môn, Vãn Vân Tông chẳng qua là chi nhánh của Triều Tịch Thánh Địa mà thôi, có tài đức gì mà độc chiếm di tích.
Dạng thuyết pháp nào cũng có, nhưng chung quy cũng quy về một chuyện, đó chính là muốn được chia một chén canh, tất cả mọi người trở nên khó mà bình tĩnh được khi Vãn Vân Tông độc chiếm di tích Đại Vũ Môn.
Mặc dù trên miệng nói là như thế, nhưng tạm thời còn chưa có môn phái nào lỗ mãng tiến đánh Vãn Vân Tông, mặc dù Vãn Vân Tông là phân nhánh của Triều Tịch Thánh Địa, nhưng thực lực của Vãn Vân Tông thực lực không thể nào xem thường được.
Năm đó Vãn Vân Song Thánh tung hoành thiên hạ, đặc biệt là Tôn Vô Địch, càng là kinh người, phóng nhãn cả thiên hạ, khó có địch thủ. Mặc dù nói, Vãn Vân Song Thánh đã không còn, nhưng uy danh của họ tại Vãn Vân Tông vẫn còn đó.
Nói tới Tôn Vô Địch, thì khắp đông cương ai ai cũng biết. Vào năm đó, khi Khẩn Na La Đạo Tổ mở ra vô thượng đại đạo, khắp nơi trong thiên hạ đều đến kiến bái Khẩn Na La Đạo Tổ!
Khẩn Na La Đạo Tổ, cũng không phải là một nhân tộc, mà hắn xuất thân từ Thú Tộc, thành tựu vô thượng đại đạo. Mặc dù Khẩn Na La Đạo Tổ là tồn tại vô thượng, không có thành kiến về chủng tộc gì, nhưng tại Bắc Thiên Thú Tộc chính là bởi vì có Khẩn Na La Đạo Tổ mở ra vô thượng đại đạo, cho nên không ít thú tộc trong Bắc Thiên Thú Tộc không khỏi vì đó trở nên ương ngạnh.
Bất quá dù có là như vậy những thú tộc đó cũng có người khiến họ e ngại, chẳng hạn như Tôn Vô Địch của Vãn Vân Tông. Nghe đồn, năm đó Tôn Vô Địch quật khởi sau khi Khẩn Na La Đạo Tổ mở vô thượng đại đạo. Khi đó, Khẩn Na La Đạo Tổ đã trở thành Đạo Tổ, đạo uy của hắn trấn áp cả thiên hạ, khiến cho những người sau đó rất khó trở thành Đạo Tổ.
Nhưng, dù cho vào thời điểm đó đạo uy của Khẩn Na La Đạo Tổ trấn áp cả thiên hạ, thì Tôn Vô Địch vẫn rất cường hoành. Nghe đồn Tôn Vô Địch đã từng tiến vào Bắc Thiên, lúc đó bị các đại phái Bắc Thiên đuổi giết, nhưng Tôn Vô Địch ở đó vẫn có thể hoành hành mà không ngán bất cứ ai.
Nghe đồn, cuối cùng Tôn Vô Địch thậm chí còn được Khẩn Na La Đạo Tổ truyền đạo, truyền cho tiên kỹ.
Mặc dù nói, Khẩn Na La Đạo Tổ sau khi tọa hóa, đạo kiếp trấn áp vạn năm, tuy Tôn Vô Địch không còn xuất hiện tại Vãn Vân Tông. Bất quá, người có tên, cây có bóng, năm đó Tôn Vô Địch quá nghịch thiên, cho nên hôm nay dù cho Vãn Vân Tông không còn được như năm đó, nhưng cũng không khiến các đại phái vì thế mà tỏ ra khinh thường.
Bị nhiều cổ tông bí phái, Thánh Môn Hoàng Đình nhìn chằm chằm, Vãn Vân Tông trên dưới đều có dấu hiệu lo lắng bất an. Dù sao, hiện tại việc các môn phái tới thăm dò di tích thật sự quá nhiều, nếu như chỉ có một hai môn phái thì Vãn Vân Tông cũng không bị dọa lớn đến như vậy.
Thân là tông chủ Vãn Vân Tông Lục Vô Ông đối mặt với tình huống như vậy, càng nghĩ, hắn cuối cùng cũng cắn răng một cái, đi gặp một người.
-"Vô Ông nha, ngươi tu luyện lâu như vậy, nhưng cảnh giới vẫn không có chút tiến triển a." Tại một chỗ nào đó trong Vãn Vân Tông, một lão nhân bình tĩnh nói.
Tại Vãn Vân Tông, chỉ sợ không ai có thể gọi Lục Vô Ông là "Vô Ông", dù ba đại nguyên lão ở trước mặt người ngoài cũng không kêu hắn như thế.
Lục Vô Ông cười chua xót một chút, nói ra: "Tình huống của ta, sư tổ cũng không phải không biết, năm đó vì cưỡng ép tiếp cấp khiến đạo hạnh hao tổn, khó mà bù đắp, chỉ sợ cả đời này chỉ dừng bước tại đây.”
-"Đáng tiếc, không có lão cốt đầu kia, nếu không tình huống của ngươi, hắn chỉ cần lấy ra chút thủ thủ đoạn liền có thể chữa trị cho ngươi." Lão nhân cười cười, nói.
-"Lão nhân gia, không biết ông ấy đã đi nơi nào vậy?" Lục Vô Ông không khỏi tò mò hỏi.
Lão nhân than nhẹ một tiếng, lắc đầu, nói ra: "Ta cũng không rõ lắm, năm đó hắn một tiếng không nói liền chạy đi. Bất quá, hắn còn chưa có chết, thủ đoạn kéo dài tuổi thọ của hắn không tầm thường đâu, ta còn chưa có sao thì hắn khẳng định là còn sống và có khi đag nhảy nhót ở đâu ấy chứ."
-"Ta vốn không muốn quấy rầy sư tổ tĩnh tâm. Chỉ là lần này có chuyện không thể coi thường được, cho nên muốn mời sư tổ rời núi." Lục Vô Ông do dự một chút, nói.
Lão nhân tựa hồ đã sớm ngờ tới, nói ra: "Là về chuyện di tích đúng không."
-"Đúng vậy.”
Lão nhân nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra: "Di tích Đại Vũ Môn chúng ta không thể ăn một mình được. Năm đó Thủy Tổ cũng đã nói, bên trong di tích có bảy mươi hai bảo thất, trong đó có thần tàng không thể đo lường. Bất kỳ một môn phái nào đạt được thần tàng này, cũng sẽ không thua kém gì có được truyền thừa Đạo Tổ! Loại thần tàng này thế hệ của chúng ta không thể nuốt hết được.”
-"Chỉ cần sư tổ xuất thủ, ta tin tưởng có thể quét ngang Cửu Thiên Thập Địa, chấn nhiếp thiên hạ, ai dám động thủ với Vãn Vân Tông." Lục Vô Ông nói.
Lão nhân khẽ lắc đầu, nói ra: "Lục Vô Ông. Coi như ta có thể thủ hộ một đời này, thì đời sau lấy ai tọa trấn Vãn Vân Tông? Đạt được di tích thần tàng, giống như là một đêm chợt giàu, nếu như đời sau Vãn Vân Tông không có người kế tục, thì thần tàng mà Vãn Vân Tông có được ai sẽ là người thủ hộ? Là ngươi hay là các đệ tử tương lai"
-"Cái này..." Lục Vô Ông không khỏi trầm ngâm, mặc dù hắn không tự xem nhẹ mình, nhưng hắn cũng không cuồng vọng đến nỗi nói mình có thể trấn áp cả thiên hạ.
Lão nhân nói ra: "Từ đời thứ ba đến nay thì ngươi là đệ tử có thiên phú nhất, nhưng về sau chỉ sợ ngươi cũng không thể thủ hộ. Lúc đó bảo tàng Đại Vũ Môn không chỉ không thể mang đến chổ tốt cho Vãn Vân Tông, mà ngược lại là mang đến cho chúng ta tai họa ngập đầu. Thiên hạ to lớn, cổ tông bí phái cường đại có vô số, huống chi còn có những thế gia môn phái có Đạo Tổ truyền thừa.”
"Vậy ý của lão tổ là?" Lục Vô Ông trầm ngâm nói.
Lão nhân nói ra: “Nếu Vãn Vân Tông không thể tự mình ăn vậy, vậy thì liền phân cho bọn hắn một phần đi."
Đối với bất luận kẻ nào tới nói, dễ như trở bàn tay bảo tàng phân cho người khác, kia là một kiện rất khó làm được sự tình, có thể làm được bước này người, đều là có đại trí tuệ người.
-"Nếu sư tổ nói như vậy thì ta xin làm theo lời sư tổ" Lục Vô Ông cuối cùng hạ quyết tâm, nói. Không hề nghi ngờ, Lục Vô Ông là người thông minh, nếu không thì hắn sẽ không có thể ngồi lên được vị trí tông chủ Vãn Vân Tông.
Ngay khi mọi người còn đang nhìn chằm chằm vào Vãn Vân Tông như một con sói đói. Vãn Vân Tông liền hướng thiên hạ tuyên bố: "Di tích Đại Vũ Môn, Vãn Vân Tông nguyện ý chia sẽ cho các phái trong thiên hạ, nhưng, quy tắc là Vãn Vân Tông định ra. Bất kỳ một môn phái nào nếu không tuân theo thì sẽ bị loại khỏi danh sách.
Tin tức này vừa ra, những cổ tông bí phái kia còn vừa mới bất mãn thì cũng không khỏi vì đó đại hỉ, nói thật ra, rất nhiều môn phái đều đối Vãn Vân Tông không ôm huyễn tưởng, dù sao, di tích Đại Vũ Môn là tại bên trong Vãn Vân Tông, mặc cho mọi người nói toạc mồm mép đều không có.
Sau khi nghe được tuyên bố của Vãn Vân Tông, tông chủ của các cổ tông bí phái đều nối đuôi nhau đến cửa bái phỏng Vãn Vân Tông. Cuối cùng sau khi đạt thành hiệp nghị, chế định quy tắc, quyết định thời gian tiến đánh di tích Đại Vũ Môn, các đại môn phái đều nhao nhao mang đệ tử tới tiến đánh di tích Đại Vũ Môn.
Những ngày này sự tình di tích Đại Vũ Môn làm cho Vãn Vân Tông trên dưới đều biết, về sau Vãn Vân Tông đem lệnh phát ra bên ngoài, triệu tập tất cả cao thủ đến, các đường chủ, hộ pháp, toàn bộ triệu tập về Vãn Vân Tông, canh giữ các đại chủ phong, để bảo vệ Vãn Vân Tông an toàn.
Trong khoảng thời gian này có thể nói là thần hồn nát thần tính, Vãn Vân Tông trên dưới đều kéo toàn thân căng thần kinh, mỗi một chủ phong phòng đều ngự đều tăng lên tới tối cao, độ cẩn trọng Vãn Vân Tông cũng được tăng lên mức tối cao!
Những ngày này phong vân liên miên, xem như ở tại Linh Dược Phong Yến Thập Tam cũng nghe nói, về sau Yến Thập Tam nghe được những tin tức này, cũng biết Vãn Vân Tông cuối cùng thực lực vẫn không đủ, không có cách nào ăn tất cả bảo tàng. Vãn Vân Tông cuối cùng cùng thiên hạ cùng hưởng, cũng không phải là cử chỉ sáng suốt, dù sao, bảo tàng di tích Đại Vũ Môn kinh người như thế, một môn phái Vãn Vân Tông khăng khăng nuốt một mình lời nói, chỉ sợ sẽ đưa tới tai hoạ ngập đầu! Dù sao cũng giống như Linh Lung Cổ Triều từ thời Thượng Cổ, Linh Lung Cổ Triều lúc nào cũng vô địch thiên hạ, quét ngang bát phương, Vãn Vân Tông không phải môn phái có thể sánh được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]