Cả chặng đường trở về, khuôn mặt Vũ Hạo Nhiên cứ xụ xuống. Ánh mắt lúc lại nhìn sang Tiêu Tử Mặc, lúc lại nhìn Trần Tĩnh. Khẽ "hừ" một tiếng, hai kẻ đáng ghét này lúc nào cũng hợp tác bắt nạt cậu.
"Ngừng, ngừng, cậu không cần phải liếc mắt đưa tình với tớ như vậy đâu. Ai ôi, tớ nổi hết da gà lên rồi này." Tiêu Tử Mặc giả bộ ôm lấy hai tay, khuôn mặt phô trương tỏ vẻ "tớ là trai thẳng", nhìn vô cùng ngứa đòn.
Vũ Hạo Nhiên khí nóng xộc thẳng lên não: "Phi, tớ mới không thèm đưa tình với cậu!!!"
"Hả, không thì tại sao lại nhìn tớ chăm chú như vậy."
"Tại cậu quá đáng giận."
"Thế cậu đừng nhìn nữa." Tiêu Tử Mặc phá lên cười. Đôi lúc trêu trọc tên này cũng rất đáng yêu.
"Cậu..." Vũ Hạo Nhiên cứng họng, ai bảo đã giận người ta rồi còn cố nhìn thêm cho bực mình.
Tạ Linh cười khe khẽ, hai người cũng thật biết cách đùa đi.
Vũ Hạo Nhiên đưa ánh mắt tóe lửa nhìn Tiêu Tử Mặc, rồi lại chuyển tầm nhìn sang Tạ Linh, thấy cô bé cô đang ôm trong lòng, ánh mắt cậu lóe lên: "Linh Nhi, cô bé có nặng không, không thì để Trần Tĩnh bồng cô bé giúp cậu đi."
Trần Tĩnh: "..." Tại sao lại là tôi, sao cậu không lên đi.
Vũ Hạo Nhiên: "..." Nói thừa, ngoài Linh Nhi ra cậu không chạm vào bất kỳ cô gái nào khác.
Tạ Linh cúi đầu nhìn cô bé trong lòng, ánh mắt dần trở nên dịu dàng: "Không sao đâu, cô bé rất nhẹ."
Nhóm người dừng chân trước một cửa hàng thức ăn sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-toc-de-nhat/25126/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.