Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22
Chương sau
Tôi hoài nghi nguyên nhân mình đến thế giới này, tôi hoài nghi bản thân có thể trở lại cuộc sống lúc ban đầu hay không — nhưng tất cả mọi thứ đều phải tiếp tục thôi, đã không thể quay lại được nữa rồi — việc duy nhất có thể làm — chính là khi mình còn chưa sụp đổ — thì hãy sống cho thật tốt —- Ánh nắng mặt trời lại một lần nữa xuyên qua cửa sổ mà chiếu vào, trên người có chút nóng, đã phơi nắng thật lâu rồi sao? Giật giật mí, tôi mở mắt, ah — cả người đau nhức, ngày hôm qua vận động quá độ à? Nâng nửa người trên dậy mới phát hiện tối qua căn bản chưa cởi quần thì đã ngủ rồi, thảo nào ngủ thấy khó chịu như vậy — cởi quần đi vào phòng tắm, mặc cho làn nước lạnh buốt xối vào người từ đầu đến chân — tư tưởng dần dần trở nên rõ ràng. Vuốt vuốt mặt, vò vò tóc một chút, tôi quan sát bản thân ở trong gương, khôi phục vẻ mặt bình thường — đó chính là An Lạc tôi –bướng bỉnh kiêu ngạo! Tại tiệm cơm của bác gái dưới lầu, ăn một chén mì hoành thánh lớn, uống một cốc to sữa đậu lành cộng thêm bốn lồng bánh bao nhỏ! Hạnh phúc a! Thực sự rất hạnh phúc! Đối với tôi của hiện tại mà nói, không có bất cứ gánh nặng gì mà ăn cho no một bữa chính là một loại hạnh phúc rồi! Vỗ vỗ cái bụng căng tròn, tôi xuất phát đi về phía tổng bộ. Giống như tản bộ trên đường phố tấp nập, vừa đi vừa tiêu hóa, thật tốt! Chính là như vậy! Mỗi ngày nếu như không có ai đến đón tôi, tôi sẽ tự mình đi tới tổng bộ, tuy rằng cũng không phải quá xa, nhưng vẫn cần phải đi một chặng đường ba mươi phút. Mặc dù không phải là một đại ca chuẩn mực, nhưng tôi cũng không có ham muốn gì về vật chất, cho nên đó là lý do, tôi chưa từng có xe riêng! Bởi vì không thích, thực sự không thích lái xe, so với đi xe cao cấp có rèm che, tôi thấy đi xe đạp có phong cách hơn! Nhưng mấy người đã bao giờ gặp qua đại ca xã hội đen nào lại sáng sáng cưỡi xe đạp mà “chỉ đạo trên dưới” chưa? Không bị đàn em cười chết đã là may lắm rồi! Hai tay đút trong túi quần, nhảy vọt qua rãnh nước nho nhỏ, tôi hít thở không khí trong lành – “Đại ca!” Một giọng nói tràn đầy tinh thần từ phía sau vọng đến, tôi ngẩng đầu, thấy Tiểu Cường cưỡi một chiếc xe đạp màu lam thẫm vượt lên phía trước, đến bên cạnh tôi thì “két” một tiếng, đột nhiên ngừng lại. Một trận bụi mù —- “Tiểu Cường, sao cậu lại tới đây? Khụ khụ ~!” Tôi phủi phủi đất trên người, quay sang tên mặc áo ba lỗ bó sát người lại còn hở rốn kia hỏi. “Em tới đón anh, mau lên đây đi! Tất cả mọi người đều đang đợi anh đấy!” Tiểu Cường kiêu ngạo mà hất cằm, vỗ vỗ chỗ ngồi trên xe của nó, tựa hồ đối với “con ngựa” này của mình thì rất tự tin, tôi nhìn thấy mà đầu đầy hắc tuyến! “Mày— định cho anh ngồi đâu hả?” Tôi quan sát xe của nó, đó là loại xe đua không có chỗ ngồi đằng sau, hơn nữa lốp xe lại non hơi — hừ — nhất định khi bơm căng thì chạy không chậm – “Không có chỗ ngồi thì đứng mà! Đại ca, đừng nói ngay cả chuyện này anh cũng không dám đấy chứ?” Nó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng lại bày ra biểu tình “nếu như anh không dám em sẽ cười thối mũi cho đấy”! Mất dạy! Tôi dùng ngón tay cái niết cằm một cái, lớn tiếng nói: “Đại ca mày ngay cả đạn còn không sợ chẳng lẽ lại sợ cái xe đẩy nhỏ này của mày à? Xuống xe!” Tôi một phát kéo Tiểu Cường từ trên xe xuống, mình thì ngồi lên. “Đại ca, anh muốn cưỡi?” “Nói thừa! Đứng cho vững! Đợi lát nữa mày có ngã xuống anh cũng không dừng lại nhặt đâu!” Tôi đặt hai tay lên vô lăng, bỗng nhiên tìm lại được cảm giác thật lâu trước kia, đó là khi còn đang đi học, lòng nhiệt huyết cùng xung động tuổi trẻ này — mình chưa từng có được bao nhiêu – “Có ngã xuống em cũng sẽ không lăn lộn ở đây!” Cứ như vậy, một lớn một nhỏ, hai người cưỡi xe đạp chạy như bay trên đường phố phồn hoa, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, cảm thụ được tiếng kêu gào bên tai – “Đại ca, anh thật không tồi! Hai người còn có thể đạp đến loại tốc độ này! Ya hú ~~!” Tiểu Cường một tay vịn trên vai tôi, kêu to bên tai, càng thêm hưng phấn. “Hừ! Nhóc con, không có chút bản lĩnh ấy thì làm sao có thể là đại ca của tụi bay? Bởi vì mày chưa nhìn được hình dạng của anh năm đó, nếu như thấy được anh đảm bảo mày sẽ “yêu”anh mất!” Tôi lầm bầm nói hai tiếng, càng thêm ra sức mà “lái xe”. “Sẽ không đâu ~~!” Dù sao cũng là một đứa trẻ kém mình mười tuổi, nói chuyện bất tri bất giác bỗng có điểm làm nũng. “Vậy hả! Vì sao? Chẳng lẽ là yêu người khác rồi?” Tôi thấp giọng hỏi, khóe miệng lặng lẽ giương lên. “Em — anh –!” Tên nhóc giống như ăn phải “dây thun”, nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh, “Không phải! Ai yêu anh ta! Xí ~!” Ha ha ha~! Trẻ con! Nhưng mà — cũng chỉ có trẻ con mới có thể có loại tình yêu không có mục đích như vậy! Có lẽ đó cũng không phải là yêu, có lẽ đó chỉ là một phần cảm tình ngây thơ trong lòng, có lẽ — phần cảm tình ấy vào một ngày nào đó trong tương lai sẽ dần dần biến mất, nhưng như vậy cũng không quan trọng — dù sao — cũng là chân thật, chỉ là đơn thuần — muốn đối phương — những thứ khác — đều không quan trọng – “Đại ca! Đại ca? Đại ca a ~!” Tiếng kêu kỳ quái từ phía sau vang lên, phá hủy tâm tư suy ngẫm nhân sinh của tôi. “Gọi cái gì? Anh mày cũng không phải người điếc! Gọi hồn à?” Tôi vừa ngẩng đầu vừa mắng, “Trên đường cái hô to gọi nhỏ cái gì — a ~~!” Đến phiên chính tôi hét to — tha cho tôi đi ~ là một “tinh anh” thân kinh bách chiến của xã hội đen, ở trên đường hô to gọi nhỏ thật không ra cái thể thống gì, nhưng bất kì việc gì đều có thể có tình huống ngoài ý muốn mà, cho nên — khi tôi cùng Tiểu Cường đang phóng với tốc độ “tám mươi dặm” một giây mà hướng về cái xe rác ở ven đường thì — là ai cũng sẽ kêu to thôi! Sau đó, tôi “thân thiết” ôm cổ cậu em Tiểu Cường, dùng ngữ khí như khi nói với tên côn đồ bị tôi đánh đến không biết phương hướng, cười tủm tỉm mà “thương lượng”: “Chuyện hôm nay không được phép nói với bất kì ai, biết chưa? Are you ready? My love* boy?” Tiểu Cường gật đầu như dập tỏi, thực sự là một đứa trẻ đáng yêu nha! (*chỗ này lovely chứ nhỉ – nguyên văn ing gờ lịch của chị Hân đấy =))))) Đến tổng bộ, tôi xoa xoa thắt lưng có chút đau nhức, phía sau truyền đến một trận cười ám muội của Tiểu Cường, cho nó một ánh mắt hình viên đạn sắc bén, nó lập tức cúi đầu nói mình phải đi đỗ xe. Đẩy cửa phòng làm việc ra, bỗng nhiên từ bên trong truyền ra hương thơm nhàn nhạt mà hấp dẫn — cái này là — “hoa bách hợp sao?” Tôi đi vào thì thấy trên bàn làm việc là một bó lớn hoa bách hợp trắng muốt, khá lắm! Không phải một trăm cũng là chín mươi chín đóa. “Ai lại ra tay hào phóng như vậy a? Tên nào trong các cậu bị người ta coi trọng vậy? Tặng hoa để theo đuổi hả?” Tôi nhìn vẻ mặt “xanh mét” của bọn Tiểu Cường, đi thẳng tới bàn làm việc rút ra một bông đưa lên mũi ngửi. “Đại ca, anh thích hoa này sao?” Tam Cường lộ ra khuôn mặt méo như cái bánh bao, giống như chưa bao giờ nhìn thấy hoa vậy. “Ừ! Làm sao?” Tôi hiếu kì hỏi. Tam Cường đầu lệch ra, ngã vào trên sô pha, Nhị Cường kêu rên hai tiếng, không phân rõ là khóc hay cười, Đại Cường vẫn mặt lạnh mà ngồi tại sô pha, chỉ có Tứ Cường đứng lên, biểu cảm trên khuôn mặt đó tôi nhìn không hiểu. “Vậy thì đúng rồi! Không phải chúng em bị ai đó coi trọng, mà là lão đại anh bị người ta ngắm trúng rồi, hoa này là tặng anh đấy!” Hả? Cho tôi? Tôi nhíu mày, đây thật là thụ sủng nhược kinh mà – “Không phải chứ? Anh biết mị lực của bản thân không nhỏ, nhưng không nghĩ đã lớn đến mức vượt qua dự tính của mình, là cô em nào hử? Có danh thiếp không?” Tôi tìm kiếm trong bó hoa, không phải thông thường thì sẽ tìm thấy một tấm thiếp tràn đầy yêu thương sao? “Quả thực là rất lớn –” Tam Cường lạnh lùng mà nói một câu. Đại Cường âm thầm không lên tiếng, đi tới đưa cho tôi một cái thiệp xinh xắn màu hồng nhạt — tôi làm sao lại thấy cái này giống như là đưa cho bạn gái vậy — cầm lấy nhìn một cái – Gửi tặng mèo con thích cắn người. Kẻ thích bị em cắn – Dạ. Nếu như đây là tiểu thuyết võ hiệp, lúc này tôi nhất định sẽ miệng phun máu tươi mà ngã xuống đất tử trận rồi! Nếu như đây là tiểu thuyết ngôn tình, tôi nhất định sẽ hai mắt đẫm lệ mông lung ngọt ngào mà cười nói: “Em rất hạnh phúc!” Nếu như đây là hiện thực, đây rõ là hiện thực rồi (là đam mỹ tiểu thuyết chứ anh hắc hắc ~),tôi nhất định sẽ xé nát cái thiệp này ra thành từng mảnh — cho nên, giây tiếp theo nó đã bị tôi xé so với nghiền cho nát bấy còn nát hơn. “Các cậu — đã có bao nhiêu người thấy thứ này rồi?” Tôi thở hổn hển, nhìn những người có liên can trong phòng đang chờ. “Ngoại trừ mấy người chúng em— nếu không tính cậu em đưa hoa tới thì có –” Tam Cường đếm trên đầu ngón tay mà nói: “Đại ca, anh thích cắn người à?” “Thối lắm!” Tôi hét lớn một tiếng, thối lắm! Đúng là thối kinh khủng! Họ Hình kia, ngươi giỏi! Dám đến “nhà” ta giở trò đùa giỡn lưu manh! Thật hối hận ngày đó không “thiến” ngươi luôn! “Tên vương bát đản họ Hình –” tôi thì thào tự nói, hoàn toàn tiến vào trạng thái “vô ngã”, trong đầu tất cả đều là phương pháp làm thế nào để “dằn vặt” tên họ Hình – “Đại ca, hắn — rốt cục có ý tứ gì?” Tứ Cường mở miệng hỏi một câu, nhưng tôi hiểu là hắn biết rõ còn hỏi, chỉ là muốn xem tôi xác nhận một chút mà thôi. Tôi thở dài một hơi, ngã vào ghế da, quay về phía ba cặp mắt “mong ngóng” (Đại Cường từ từ nhắm hai mắt, một bộ không quan tâm) mà cảm thấy đau đầu – “Sự thực không giống như các cậu tưởng tượng đâu — chí ít cũng không phải như bây giờ các cậu đang tưởng tượng –” “Anh biết tụi em đang nghĩ như thế nào?” Tam Cường vừa mở miệng, bị Nhị Cường với Tứ Cường mỗi người cho một quả đấm. “Trong đầu tụi bay ngoài những tư tưởng hủ bại thì còn có thể có cái gì khác?” Tôi nhu nhu huyệt thái dương, nhẫn lại lửa giận mà tiếp tục nói: “Họ Hình không mấy có hứng thú với Phượng Hoàng Hội, hiện nay không cần quá lo lắng, nhưng chúng ta cũng không thể thả lỏng cảnh giác với hắn, trừ khi tới lúc bất đắc dĩ –” “Đại ca, anh lần này — có vẻ như rất do dự, anh trước đây sẽ không như vậy, chỉ cần ai đối với chúng ta có hại anh sẽ lập tức để cho bọn chúng biết sự lợi hại của chúng ta!” Tứ Cường đột nhiên xen vào một câu, tuy rằng không có vẻ mặt gì nhưng trong giọng nói có hoài nghi. “Tứ Cường!” Nhị Cường quát cậu ta một tiếng, cậu ta ngậm miệng lại, nhưng tôi lại không nói gì để phản bác. Tôi đứng lên, đưa lưng về phía bọn họ mà nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không có ánh nắng — bị mây che khuất rồi – “Tôi biết, tôi có lí do của mình, tôi không thể vì tình cảm nhất thời mà làm các anh em bị tổn thương. Tôi không trách các cậu hoài nghi, nhưng tôi có cách riêng của mình, mong các cậu hãy tin tưởng tôi. Ngày hôm nay các cậu ở đây gọi tôi một tiếng đại ca, tôi sẽ làm hết trách nhiệm của một đại ca, nếu có một ngày nào đó — tôi không còn là đại ca của các cậu nữa, các cậu muốn thế nào cũng được, tôi không có quyền ngăn cản. Có một số việc — tôi không thể nói nhiều, đây là việc tôi phải một mình đối mặt — tôi –” Tôi bắt đầu cảm thấy bản thân chẳng biết là đang nói cái gì nữa. Điều muốn nói lại bị cắt đứt, tôi quay đầu lại, thấy Đại Cường vỗ vai tôi, gật đầu với tôi, tôi nở nụ cười – “Không nên nhìn tôi bằng cái vẻ mặt này, cứ như tôi là một đứa trẻ đáng thương vậy –” tôi xoay người, những người khác đều xông tới – “Em, Tam Cường, một ngày gọi anh là đại ca, thì anh vĩnh viễn là đại ca của em, ai dám hoài nghi anh thì em là người đầu tiên đuổi hắn!” “Đại ca, em không có cái ý tứ kia, anh làm sao lại đột nhiên nhạy cảm như vậy, giống như là em đang bắt nạt anh, mắng em như bình thường thì tốt rồi mà!” “Đại ca, anh muốn làm gì thì cứ làm! Anh là thủ lĩnh của chúng em, đi theo anh là việc duy nhất chúng em phải làm!” Tôi ngẩng đầu, cảm thấy có phần chua xót khổ sở, cảm ơn các cậu! Có các cậu làm anh em là chuyện may mắn nhất của tôi đời này — nhưng nếu có một ngày, các cậu phát hiện — phát hiện — tôi không có cách nào cầu xin các cậu tha thứ được — chỉ hy vọng tội nghiệt của tôi trong lòng các cậu có thể giảm đi một chút — tôi phải làm thế nào để có thể lại đối mặt với các cậu đây – “Đại ca –” Tôi dừng tư tưởng lại, cố sức vỗ vai Nhị Cường, lớn tiếng nói: “Được rồi! Sáng sớm ở đây phát điên gì chứ? Cùng nhau diễn phim truyền hình lúc tám giờ à? Tất cả đi làm việc cho tôi! Phượng Hoàng Hội không nuôi người rảnh rỗi!” “Vâng ~!” Bọn chúng nó hét lớn một tiếng, kề vai sát cánh mà đi ra, chỉ có Đại Cường trong nháy mắt đóng cửa thì quay đầu lại, tôi xem vẻ mặt giống như đang tự hỏi của hắn – “Còn có việc?” Hắn nhíu mi một chút, cuối cùng khẽ lắc đầu — “Không có –” Nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm giác trong lòng tôi đã không thể nói thành lời — nếu như ngày đó thực sự đến, tôi phải làm thế nào đối mặt với nó đây? Tôi thậm chí không dám tưởng tượng — một ngày nào đó liệu mình có dũng khí để đối mặt không – “Hả? Đã kết thúc? Em còn chưa tới làm sao đã xong rồi?” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu oán giận của Tiểu Cường, “A ~! Đừng có túm áo của tôi! Cái gì gọi là mặc thành thế này, mặc thế này cũng có gây trở ngại gì cho nhà anh đâu? Anh quản tôi! Buông ra a ~~!” Tôi khẽ cười ra tiếng, thật là một đôi oan gia! Lúc nào mới có thể thản nhiên đối mặt đây — ít nhất cũng phải cho hắn biết — không nên che dấu — không có dối lừa — hương hoa bách hợp trên bàn dần nồng hơn, không ngừng kích thích thị giác cùng vị giác của tôi — thật chói mắt — trắng như tuyết, như vậy giống như — cái gì cũng không tồn tại — vừa định đưa tay chạm vào chúng thì điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, ngực cả kinh – “A lô? Ai vậy?” Cầm điện thoại lên, tôi đổi về ngữ khí cùng tâm tình giống như ngày thường, tạm thời quên đi – “Thích hoa đó chứ? Mèo con?” Rút lại câu kia, tạm thời không thể quên được rồi! “Hình Dạ –” Tôi nghe được tiếng nghiến răng của bản thân, “Anh muốn làm gì? Làm sao lại biết số điện thoại chỗ này của tôi?” Bên kia cười khẽ, “Tôi muốn làm gì, hẳn là đã nói với em rồi, không phải sao? Về phần điện thoại, em quá coi thường tôi đấy? Nếu như tôi muốn, em mặc quần trong hiệu gì tôi cũng có thể biết –” “Biến thái!” Tôi há miệng mắng. “Kỳ thật tôi càng thích em không mặc –” “Anh –” tôi không nghĩ ra tính từ gì có thể hình dung hắn rồi! Sau này nhất định phải cùng bọn Tam Cường Tiểu Cường học cách chửi người! “Đừng từ chối nữa, có đôi khi quá cố chấp sẽ phải chịu nhiều đắng cay, sao?” Tôi nhướn mi, có điểm không thèm đáp trả hắn, “Tôi nghĩ anh mới là kẻ cố chấp, phải cho anh chịu chút vị đắng mới ý thức được điểm ấy có đúng không?” “Ha ha! Em không phải người đầu tiên nói với tôi như vậy, nhưng là người duy nhất còn sống, tôi càng ngày càng thích em rồi đấy!” Ọe! Vậy sao? “Tôi nói rồi, quá dễ dàng đạt được sẽ không khiến tôi có cảm giác thành tựu, tôi thích cảm giác vui vẻ trong tích tắc chinh phục kia, tôi tin tưởng rằng em sẽ mang lại cho tôi điều đó, mèo con!” “Có khi vui sướng chỉ là trong nháy mắt — sau đó chỉ còn lại thống khổ cùng trả giá vô biên, chỉ vì vui sướng cực hạn nhất thời mà đổi lấy càng nhiều đau khổ — như vậy đáng giá sao?” Tôi rút ra một cành bách hợp, đã không còn gốc, chờ đợi nó chỉ còn là cái chết – “Cuộc sống mà tôi theo đuổi chính là như vậy, sống là vì cái gì, chỉ vì đạt được thứ quý giá nhất, dù cho chỉ có thể có được trong nháy mắt, cũng không uổng phí cuộc đời này, nói cho cùng cũng đã đạt được, có những người, cả đời sẽ không có được loại cảm giác này — đây là nhân sinh, tôi mất đi bao nhiêu thì bản thân sẽ nhận lại được bấy nhiêu, thậm chí là nhiều hơn — đây là nguyên tắc làm người của tôi!” Giọng nói mang theo tiếu ý của Hình Dạ cho thấy hắn bây giờ tâm tình rất tốt. “Anh thật biến thái –” Tôi khẽ nói một câu. “Nếu như người khác nói như vậy tôi sẽ làm cho hắn lập tức biến mất khỏi thế gian này, nhưng là em nói thì tôi sẽ xem như là một lời ca ngợi!” Tôi vẫn đang cầm một đóa hoa bách hợp, lẳng lặng suy đoán xem sinh mệnh của nó rốt cục còn có thể kéo dài bao lâu – “Nếu như thật sự muốn đạt được vui vẻ trong nháy mắt, khiến cho tôi thần phục dưới chân anh — ” Giơ tay lên, toàn bộ hoa đều bị tôi ném vào không trung, giây tiếp theo, từng đóa hoa màu trắng tản ra trong không khí — đều héo tàn trước mặt tôi — vui sướng nhất thời, giây tiếp theo hết thảy đều rơi xuống mặt đất — “Hình Dạ –” tôi còn phải đi trên con đường này sao — nhiều năm như vậy — chỉ vì con đường đã được an bài sẵn từ trước sao – Mang theo bao lớn bao nhỏ “lương thực”, tôi đau khổ mà bò từng bậc thang, mệt mỏi quá — tôi nhéo nhéo thắt lưng, sẽ không phải đi khám đấy chứ? Thật mất mặt! Một cước đá văng cánh cửa bằng gỗ lim, trong nháy mắt bước vào căn nhà quen thuộc, nhìn phòng khách vắng vẻ, đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, nhất thời không thể nói rõ là kỳ lạ ở đâu, lẽ nào gần đây quá nhạy cảm sao? Bỏ áo ra, tôi cởi trần đi vào phòng bếp đã mấy trăm năm không khai hỏa, mở tủ lạnh ra, ngồi xổm xuống muốn đem những thứ vừa mới mua bỏ vào — thật ra cũng chỉ có một ít bia cùng trứng gà các loại gì đó — “Hử?” Nhìn tủ lạnh hầu như đã trống không, tôi nghĩ có chỗ nào đó không thích hợp — cái này — lẽ ra phải còn một chai bia nữa chứ — này — tôi vò tóc nỗ lực hồi tưởng – “Nếu như em đang tìm chai bia đó, thì tôi đã uống rồi!” Giọng nói thình lình xuất hiện, khiến tôi thiếu chút nữa cắm đầu vào tủ lạnh – âAnh, anh ââ anh và o bằng cách nà o?â Tôi cắn phải lưỡi má»t cái, ngá»i dÆ°á»i Äất nhìn Hình Dạ chá» quấn có cái khÄn mặt (của tôi) á» ná»a ngÆ°á»i dÆ°á»i Äang mang vẻ mặt buá»n cÆ°á»i mà nhìn tôi, bắt Äầu nói lắp. Tóc của hắn còn có chút Æ°á»t, vừa nhìn Äã biết là má»i tắm qua. âKhông nghÄ© tá»i em sẽ nhiá»t tình tiếp Äãi tôi nhÆ° váºy ââ Hắn cháºm rãi Äi tá»i, ÄÆ°a tay má»t phát kéo tôi Äang ngá»i dÆ°á»i Äất lên. Nhiá»t tình? Thá»i lắm! Ãng Äây thế nà y gá»i là nhiá»t tình? Nếu ông trá»±c tiếp nhà o tá»i trên ngÆ°á»i mi thì gá»i là cái gì? âAnh rá»t cục là m cách nà o mà tìm Äược chá» nà y? Và o bằng cách nà o?â Tôi gạt tay hắn ra há»i, âCòn nữa, tại sao lại quấn khắn mặt của tôi?â Còn quấn á» cái chá» kia, nó chÃnh là cái khÄn ông ná»i mi dùng Äá» rá»a mặt Äấy! Sau nà y là m sao mà dùng tiếp Äây? Không Äúng! CÄn bản là không thá» dùng Äược nữa rá»i! Hắn cÆ°á»i má»t tiếng, nâng cằm tôi lên nói: âTôi nói rá»i, emcÅ©ng quá coi thÆ°á»ng tôi, ngà y hôm nay nghe Äược lá»i tuyên chiến của em, tôi vá»i và ng muá»n Äến gặp em, cảm thụ niá»m vui sÆ°á»ng trong nháy mắt ââ giá»ng nói rất nhẹ, giá»ng nhÆ° thôi miên, mùi trên ngÆ°á»i hắn là sữa tắm của tôi, nhÆ°ng còn có má»t loại mùi Äặc thù khác, Äó là thứ mùi thuá»c vá» hắn â giá»ng nhÆ° ánh mắt của hắn váºy, là m cho tôi thá» không ná»i, rá»i lại hãm sâu trong Äó â- âTôi không có thá»i gian á» Äây tán gẫu mấy chuyá»n buá»n ngủ vá»i anh, chuyá»n tắm gá»i tôi sẽ không tÃnh toán vá»i anh, tắm xong rá»i thì cÅ©ng nhanh cút Äi!â Tôi quay Äầu, muá»n thoát khá»i âphạm vi thế lá»±câ của hắn, rá»i lại bá» hắn mạnh mẽ xoay Äầu lại, Äau! Vô pháp phản kháng, tôi biết mình cÅ©ng chẳng phải Äá»i thủ của hắn, nhÆ°ng cÅ©ng không thá» mặc cho hắn hà nh hạ bản thân â tôi hé miá»ng, cá» sức cắn xuá»ng ngón tay cái của hắn Äang Äặt trên môi tôi, nếm Äược mùi máu tÆ°Æ¡i nhà n nhạt â tôi Äã hiá»u cảm giác vui sÆ°á»ng trong nháy mắt â tháºt không tá»i! âEm thá»±c sá»± là mèo con thÃch cắn ngÆ°á»i mà ââ Hình Dạ nheo mắt lại. âHừ! Máu của anh khó uá»ng muá»n chết!â Tôi liếm liếm môi, hÆ°á»ng hắn khiêu khÃch. âLoại vẻ mặt nà y của em là Äang mê hoặc tôi sao?â Hả? Tôi còn chÆ°a ká»p phản ứng thì môi Äã bá» hung hÄng ngÄn chặn, cánh tay cÆ°á»ng tráng ôm lấy tôi, khà lá»±c tháºt lá»n khiến tôi Äau Äến mức muá»n kêu lên, không phải mê hoặc mà ! Là khiêu khÃch! Tên nà y có hiá»u biá»u tình của ngÆ°á»i khác không váºy? âÄau!â Rá»t cục không nhá»n Äược nữa, tôi bắt lấy khe há» mà kêu lên má»t tiếng, nhÆ°ng mà giây tiếp theo, khoang miá»ng Äã bá» chiếm lÄ©nh, Hình Dạ giá»ng nhÆ° muá»n nuá»t lấy tôi, á» trong miá»ng tôi dây dÆ°a vá»i cái lưỡi của tôi, tôi hoà i nghi khe há» vừa nãy là hắn cỠý cho tôi â Äầu óc dần dần trá» nên trá»ng rá»ng, tôi Äang suy nghÄ©, nghÄ© là m cách nà o thoát khá»i hắn, nghÄ© hẳn là nên là m sao Äá» cho hắn biết tay â nhÆ°ng thá»i gian trôi qua, trong Äầu tôi cái gì cÅ©ng không còn nữa, toà n bá» chá» còn lại cảm giác á» trong miá»ng â cảm giác ẩm Æ°á»t â nhục dục Äến trà mạng â ngay khi Äại não sắp thiếu dưỡng khà mà ngất Äi, cuá»i cùng cÅ©ng có Äược má»t chút không khÃ, tôi tham lam mà hô hấp, bắt Äầu thấy may mắn vì vẫn còn sá»ng â âCảm giác tá»t chứ? Vui sÆ°á»ng trong nháy mắt ââ giá»ng nói gợi cảm mê ly vang lên trên Äầu, tôi má»i phát hiá»n mình Äang ná»a dá»±a và o ngÆ°á»i Hình Dạ, hÆ¡n nữa ná»a ngÆ°á»i trên lại còn cá»i trần â ÄỠấm của hắn rõ rà ng Äang truyá»n sang ngÆ°á»i tôi â nóng quá! âAnh ââ tôi vÆ°Æ¡n tay muá»n Äẩy hắn ra, cá» sức xoa miá»ng, âAnh tá»± mình vá» nhà mà cháºm rãi cảm thụ Äi! Mau ââ chữ cút còn chÆ°a ká»p ra khá»i miá»ng, tôi Äã hoà n toà n không có chá» nà o Äá» nói rá»i â nếu nhÆ° nhất Äá»nh phải há»i vì sao â tôi chá» có thá» nói â bá» dá»a sợ rá»i! Bá»i vì tôi vừa dùng sức, âváºt che kÃnâ duy nhất trên ngÆ°á»i Hình Dạ â khÄn mặt của tôi, Äã không chá»u ná»i mà rÆ¡i xuá»ng rá»i! Má»t khắc kia, tôi không biết trÆ°á»c tiên nên phát biá»u lá»i ca ngợi âÄÆ¡n thuầnâ của bản thân vá» vóc dáng của hắn hay nên thét chói tai lên! NhÆ°ng có má»t viá»c có thá» khẳng Äá»nh: má»t thằng Äà n ông vì nhìn má»t thằng Äà n ông khác lõa thá» mà thét lên thì tuyá»t Äá»i không thá» Äược! Vì váºy, tôi chá» gáºt Äầu nói: âDáng ngÆ°á»i của anh không tá»i, không nên lãng phÃ, nhanh Äi tìm má»t cô nà ng ÄỠả hảo hảo mà âan ủiâ anh má»t chút Äi! Không tiá»
n!â Tôi xoay ngÆ°á»i muá»n âtrá»nâ â không! Là quay vá» ngủ! NhÆ°ng vừa má»i bÆ°á»c Äược hai bÆ°á»c Äã bỠôm lấy, Äá»ng má»t chút cÅ©ng không Äá»ng Äược. Tôi thá»±c sá»± muá»n biết hắn từ Äâu mà có sức lá»±c trâu bò nhÆ° váºy. âTôi có thá» coi Äây là em Äang má»i gá»i tôi không? Mèo con ââ hắn thì thầm bên tai tôi, âm thanh má»m mại nhÆ° nÆ°á»c, giá»ng nói nhÆ° thế â sẽ là m ngÆ°á»i ta mất Äi lý trà â âCó quá»· má»i má»i anh ấy!â Tôi quay Äầu hÆ°á»ng vá» bên kia, dùng toà n lá»±c mà lá» Äi tiếng nói của hắn. Hắn không trả lá»i, chá» chôn Äầu á» trên vai tôi, tôi vừa má»i phát hiá»n hình thá» của bản thân so vá»i hắn có chênh lá»ch lá»n nhÆ° váºy, cảm giác Äược hÆ¡i thá» của hắn phả và o cá», hÆ¡i thá» nhiá»
m mùi tình dục, quen thuá»c mà lại xa lạ â Äá»t nhiên khẽ thá» dà i má»t tiếng, tiếng thá» dà i từ Äôi môi thoát ra vô pháp ngÄn lại â âSao váºy?â Giá»ng nhÆ° cặp tình nhân yêu nhau Äã lâu, hắn nhẹ nhà ng há»i má»t câu, rất tá»± nhiên. Không phải khá» sá», tôi thả lá»ng toà n thân, Äem toà n bá» trá»ng tâm dá»±a và o trên ngÆ°á»i hắn, cảm thụ Äược tim hắn nhảy lên, so vá»i nhá»p Äáºp của bản thân thì cà ng thêm chân thá»±c â âVì sao lại là tôi? Vì sao muá»n Äến tìm tôi? Vì sao ââ Trả lá»i tôi chá» là nụ hôn dà i vô táºn của hắn, xÃch lõa dây dÆ°a trên giÆ°á»ng, tá»±a nhÆ° hai con dã thú cÆ¡ khát tranh già nh nhau, tôi muá»n Äem hắn Äặt dÆ°á»i thân, nhÆ°ng lại lá»±c bất tòng tâm, bá» hắn ngÄn chặn, hai tay bá» giữ á» trên lÆ°ng, tiếng thá» dá»c mãnh liá»t lÆ¡ lá»ng trong không khà â âTháºt Äúng là không thá» xem thÆ°á»ng em, không nghÄ© em cÅ©ng có khà lá»±c lá»n nhÆ° thế, là m thế nà o luyá»n Äược?â Hình Dạ nằm trên lÆ°ng tôi, cúi Äầu hôn xuá»ng. âÄánh lá»n mà luyá»n thà nh, thế nà o?â âNhÆ°ng trên ngÆ°á»i em lại chẳng có má»t chút vết tÃch Äánh lá»n nà o lÆ°u lại, là n da tháºt Äẹp ââ Hắn ÄÆ°a lưỡi liếm láp lÆ°ng tôi, mang tá»i cho tôi má»t tráºn run rẩy â âVì sao à , bá»i vì tôi toà n Äánh ngÆ°á»i khác!â Tôi bắt Äầu khẩn trÆ°Æ¡ng, không nghÄ© tá»i sẽ có ngà y nà y, thá»±c sá»±! Tôi có má»t trÄm loại cách thức có thá» Äến bên ngÆ°á»i hắn, nhÆ°ng chá» có duy nhất loại phÆ°Æ¡ng pháp nà y là chÆ°a từng nghÄ© qua. Äiá»u nà y nói lên cái gì, mất Äi là Äạt Äược có phải không? Äá»i vá»i má»t ngÆ°á»i không có lá»±a chá»n nà o khác nhÆ° tôi mà nói, chá» có thá» tiếp tục nhÆ° váºy â tôi vặn vẹo thân thá», Äá»t nhiên cảm thấy hai tay bá» hắn dùng lá»±c xoa bóp má»t chút, tôi nghe Äược tiếng Äầu khá»p xÆ°Æ¡ng bản thân lá»ng ra, âA! VÆ°Æ¡ng bát Äản! Anh muá»n là m gì?â Muá»n là m ông Äây tà n phế à ? âChẳng qua là muá»n em táºp trung tinh thần, Äừng nghÄ© tá»i Äiá»u gì khác nữa, những lá»i sau Äây tôi chá» có thá» nói má»t lần ââ hắn dá»±a Äầu và o bên tai tôi, có thá» nói toà n bá» Äá»u á» trÆ°á»c mặt tôi, âEm có tin và o nhất kiến chung tình không? Hai ngÆ°á»i chÆ°a từng gặp mặt, Äá»t nhiên có má»t ngà y ông trá»i an bà i cho há» cùng xuất hiá»n má»t chá», dù chá» là gặp thoáng qua, nhÆ°ng từ Äáy lòng cÅ©ng sẽ nảy sinh khao khát muá»n có Äược ngÆ°á»i Äó â cái loại cảm giác nà y, khó có thá» nói thà nh lá»i ââ âCÆ¡ khát Äến mức không phân biá»t nam nữ sao?â Tôi nhìn ra cá»a sá» cách Äó không xa, Äêm không sao, trá»i sắp mÆ°a rá»i â âHa ha! Tôi là kẻ cái gì cÅ©ng không quan tâm, giá»i tÃnh chẳng qua chá» là phân chia nam nữ gì Äó, vá»i tôi mà nói cÄn bản không quan trá»ng, quan trá»ng chÃnh là cảm giác của bản thân. Loại cảm giác muá»n chiếm hữu ââ âÄừng nói là anh yêu tôi ââ mÆ°a khẽ Äánh và o cá»a kÃnh, phát ra âm hÆ°á»ng, mùa nà y â vá»n rất hiếm khi mÆ°a â âYêu â không phải là Äá» nói, mà là Äá» là m ââ Không nghe thấy câu kia, thất vá»ng sao? Không biết â nhÆ°ng tôi dÄ© nhiên lại thấy có chút an lòng â tôi không có cách nà o tiếp nháºn câu nói kia â Äây chá» là giấc má»ng, má»t há»i má»ng không chân thá»±c â khi tá»nh dáºy, chuyá»n gì cÅ©ng sẽ không lÆ°u lại â ngoại trừ bi thÆ°Æ¡ng táºn Äáy lòng â trong nháy mắt bá» tiến nháºp, khiến tôi cảm thấy toà n bá» thá»ng khá» trÆ°á»c Äây Äã từng trải qua Äá»u không là gì! Là má»t ngÆ°á»i Äà n ông chÆ°a bao giá» thừa nháºn qua loại Äau Äá»n nà y, má»i má»t dây thần kinh trong thân thá» Äá»u Äang co giáºt, Äau Äá»n â không nghÄ© tá»i má»t Äại ca xã há»i Äen ngÆ°á»i gặp ngÆ°á»i sợ cÅ©ng có ngà y phải là m â gá»i là cái gì nhá»? Äúng rá»i! Thụ! CÅ©ng có lúc lâm và o tình cảnh phải là m thụ má»t Äêm! (ko chá» 1 Äêm mà là cả Äá»i =]]]]) Tôi che miá»ng, không muá»n kêu ra, chá» có thá» cắn rÄng rên â âÆ°m â a aââ âRất Äau sao?â Hình Dạ ngừng di chuyá»n trong thân thá» tôi, hôn lên khóe mắt, lúc nà y tôi má»i phát hiá»n bản thân Äang rÆ¡i lá» â không Äau? Không Äau thì nhà ngÆ°Æ¡i xuá»ng thá» xem! Tôi cau mà y dùng ánh mắt mắng chá»i hắn. âHa ha ~! Em nhÆ° thế nà y rất Äáng yêu â mèo con mÆ¡ há» khả ái ââ Thá»i lắm! CÅ©ng không phải mÆ¡ há» gì, ông Äây thá»±c sá»±c sắp hôn mê rá»i! âKhông â Äừng cá» Äá»ng!â Tôi mất tháºt lá»n sức lá»±c má»i thá»t ra Äược và i chữ, má»i lần má» miá»ng Äau Äá»n lại từ phÃa sau truyá»n khắp toà n thân. âThả lá»ng â sẽ nhanh á»n thôi, không có cách nà o, em tháºt chặt! Thả lá»ng â ngoan!â Giá»ng nhÆ° dá» trẻ con váºy, hắn không ngừng bên tai tôi dụ dá» thả lá»ng thân thá», má»t tay ÄÆ°a tá»i hạ thá» tôi â có lẽ là tê liá»t rá»i, có lẽ là â Äau Äá»n Äang dần dần lùi xa, Äà n ông quả tháºt là Äá»ng váºt Äá»ng dục mà , có Äôi khi â âLạc ââ trên ngÆ°á»i tôi gá»i nhá» tên tôi, không trả lá»i hắn, tôi không biết mình Äang là m gì â cái loại thanh âm thá»ng khá» cùng vui sÆ°á»ng nà y là tôi phát ra sao? Không quan trá»ng â hiá»n tại cái gì cÅ©ng không quan trá»ng nữa rá»i, nếu nhÆ° là sa ngã â váºy tại giá» khắc nà y, hÆ°á»ng thụ niá»m vui sa ngã Äi â vui sÆ°á»ng cá»±c hạn trong nháy mắt â- quanh quẩn giữa sinh tá»n và tá» vong trong lúc Äó â giây tiếp theo, chúng ta cùng nhau rÆ¡i và o vá»±c thẳm â âLạc, gá»i tên anhââ âA ~~ Hình Dạ â Æ°m â a a ââ âGá»i tên anh má»t lần nữa Äi ââ âA ~~! Dạ â Dạ â a ~~~~! CÆ¡n mÆ°a ngoà i cá»a sá» dÆ°á»ng nhÆ° không có ý tứ dừng lại, gã Äà n ông Äang á» trên ngÆ°á»i tôi cÅ©ng không có ý tứ Äó, dạ* nhÆ° váºy, suá»t Äá»i cÅ©ng sẽ không quên â ngà y mai â sẽ ra sao Äây â sẽ có ai Äó mong muá»n chứ â âEm cuá»i cùng cÅ©ng Äến bên cạnh anh rá»i ââ nụ hôn cuá»i cùng, ôn nhu mà lại bá Äạo, không Äá» cho tôi có má»t chút không gian tá»± há»i â Äúng váºy â cuá»i cùng â bản thân Äã Äi tá»i bên cạnh hắn rá»i â ngà y nà y, là tá»i quá nhanh hay quá cháºm Äây â- ââ Hết
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22
Chương sau