Đau đầu quá.
Hiểu Thiên trong cơn mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân rã rời vô lực.
Trí nhớ còn sót lại báo cho cô biết rằng bản thân vừa bị chính độc của mình, lại là kịch độc, trên thế giới này chưa chế ra thuốc để mà chỉ có thuốc giải tạm thời, nhưng cũng chỉ cự được ba tiếng, tức cũng chỉ có thể sống thêm ba tiếng đồng hồ.
Vậy mà cô vẫn còn sống???
Cô liền đưa tay sờ lần.
Êm quá. Là giường đệm nằm cao cấp?
Hiểu Thiên một tay day day thái dương đang đau như búa bổ, một tay chống người ngồi dậy.
"Cô to gan thật."
Một giọng nói lạnh lùng bá đạo truyền đến tai cô. Cô khẽ nhíu đầu chân mày, hình như đã nghe thấy giọng nói này ở đâu.
Cô cố hướng mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói, khi thấy rõ liền bất hoảng có chút giật mình mà lùi người.
Là hắn, Mạc Thuần Uy, là gương mặt hoàn hảo toát ra vẻ tà khí yêu mị, lại lạnh lùng thoải mái cùng ngông cuồng bá đạo.
Đưa mắt nhìn chung quanh một lượt.
Căn phòng có diện tích lớn, ở giữa phòng chỉ đặt duy nhất một bộ bàn làm việc và chiếc máy vi tính đặt trên đó.
Theo đánh giá, Hiểu Thiên đoán rằng đây là căn phòng bí mật.
Bỗng có tiếng cửa mở, theo đó là một dáng người bước vào.
Hiểu Thiên lại chuyển ánh mắt nhìn. Vừa bước vào là một người đàn ông, hắn đang nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm.
Hiểu Thiên hơi nhíu nhíu mày, sau đó đồng tử xanh lam khẽ động. Là hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-tinh-hac-dao/182594/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.