"Quả nhiên bà đã nhận ra tôi." Cô cười, mái tóc đen chảy dài như dòng suối, làn gió nhẹ thổi bay những sợi tóc trước mặt, bàn tay thon dài trắng muốt đưa lên vén làn tóc ra phía sau vành tai càng làm cho hình ảnh của cô lúc này thêm vạn phần hư ảo.
Đẹp như một nàng tiên nữ...
"Đứa cháu ngu ngốc của ta... aizz... thật đáng thương. Từ nhỏ đã bị tổn thương quá nhiều, một lần tưởng như sẽ trao hết tình cảm của mình cho một cô gái thì có lẽ lại là lần cuối cùng nó có thể giao tình cảm của mình cho ai đó."
"Bà đừng ở đó mà cuồng ngôn. Về chuyện của James tôi sẽ xử lý sau, nhưng ngay lúc này đây tôi phải xử lý bà." Hiểu Thiên nói, đáy mắt hằn lên thù hận, bàn tay nắm lấy con dao dí sát cổ nữ hoàng. Lưỡi dao sắc nhọn cứa vào, trên chiếc cổ trắng ngần như tuyết lập tức chảy ra một dòng chất dịch mau đỏ tanh tưởi.
"Đau sao?" Hiểu Thiên nhếch miệng: "Tôi sẽ cho bà chết từ từ, để bà biết như thế nào mới gọi là đau."
Vệ sĩ hoàng gia chĩa súng, vẻ mặt căng thẳng được giấu sau tay bắn.
Ngón tay đặt lên cò súng.
Con dao cứa qua kéo lại trên chiếc cổ.
Quai hàm xinh đẹp của nữ hoàng bạnh ra vì hai hàm răng nghiến chặt lại.
Không gian như lắng đọng trên từng hạt phân tử không khí.
Máu chảy xuống.
Cò súng... kéo mạnh.
ĐOÀNG!!!!
Phập!
Máu tuôn ra...
Tóc... tách...
Hai con mắt của Hiểu Thiên mở lớn nhìn người đang đứng chắn trước mặt mình.
Máu trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-tinh-hac-dao/1518482/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.