Trên con đường tấp nập, đại lộ rộng lớn chỉ toàn là những gương mặt xa lạ.
Mạc Thuần Uy đặt một tay trên vô lăng, một tay chống lên cánh cửa mà nghiêng đầu tựa vào. Ánh mắt nhìn thẳng nhưng lại mông lung không có điểm xác định.
Trong đầu anh hiện tại, chỉ toàn là Hiểu Thiên. Anh nhớ tới lần đầu gặp cô sau bao nhiêu năm tìm kiếm, cô nhìn anh bằng ánh mắt chứa đầy sát khí. Anh nhớ tới lúc cô cố gắng nắm bắt suy nghĩ của mình và chứng tỏ bản thân qua vụ án của FBI kia. Nhớ cả lúc cô thôi miên anh để đi cứu Huyền Dao. Dáng vẻ mê người của cô lúc nằm dưới thân anh, và tưởng tượng ra cả lúc cô sợ hãi dưới trời mưa nhìn màu đỏ của máu Lý gia đổ thành sông.
Nắm tay anh siết chặt, bạc môi khẽ mím lại.
Là do anh. Tất cả là vì anh đã ngu ngốc đi cướp lấy chiếc vương miện kia mà không nghĩ tới hậu quả.
Nếu như không nông nổi như vậy thì Lý gia đã bình yên vô sự. Nếu như không lấy cắp chiếc vương miện thì Hiểu Thiên giờ vẫn sẽ là một nàng công chúa cao cao tại thượng, vẫn sẽ là một đoá hoa anh túc xinh đẹp kiêu ngạo khiến vạn kẻ mê.
Anh biết bản thân không xứng với cô. Anh cũng biết sự thật này lại càng là bức tường chắn ngang giữa hai người.
Vậy nên từ lần đầu gặp, anh đã không dám nói hết, anh đã đè nén bản thân coi cô như xa lạ.
Vậy nên anh chọn cách im lặng, chọn cách bảo vệ cô trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-tinh-hac-dao/1518475/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.