Hiểu Thiên run rẩy đặt mảnh giấy hình vuông trên tay xuống.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Một cảm giác ngột ngạt đến khó thở bỗng nhiên ập đến, lấn áp mọi cảm xúc của cô lúc này.
Trong giấy viết: Xin lỗi.
Anh đã viết: cái chết của Lý gia là do anh.
Một tia sáng vụt qua đầu Hiểu Thiên.
Cô ngồi dựa lưng hẳn về sau, vẻ mặt mang theo hoang mang cùng sợ hãi.
Hoá ra là thế.
Sau một khắc suy nghĩ, dường như Hiểu Thiên đã hoàn toàn hiểu ra mọi việc.
Là cô đòi chiếc vương miện của nữ hoàng Anh, vì cô đã tuyệt thực đến ngất xỉu phải vào viện nên anh mới là người lấy chiếc vương miện đó về cho cô.
Là anh chứ không phải ba mẹ cô.
Vì anh...
Không đúng.
Là vì cô. Tuy anh có phần trách nhiệm, nhưng hoàn toàn là lỗi của cô.
Nếu như cô không bướng bỉnh, nếu như cô không nhất quyết đòi nó thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi.
Nhưng sao... thứ cảm giác hiện tại này là gì?
Đau đớn như xé nát tâm can.
Hiểu Thiên nhíu chặt hai hàng lông mày, bàn tay đưa lên vạt áo trước ngực, siết chặt thật chặt khiến cho mảnh áo lập tức trở nên nhăn nhúm lại.
Buồng phổi của cô hít thở khó khăn, sắc mặt lại biến thành bạc nhợt đến trắng bệch.
Có điều, dù là lỗi của ai thì cô biết... hiện tại cô và anh chính là hai điểm cực cách biệt. Hai người không thể nào đến được với nhau mà có một sự haqjnh phúc trọn vẹn cả.
Mạc Thuần Uy... có vẻ như chúng ta sinh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-tinh-hac-dao/1518469/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.