Tấm chăn màu trắng có chút nhăn nhúm nhàu nát, thân thể trên đó khẽ động đậy.
Hàng mi mắt run run, mi tâm nhẹ cau lại, sau đó là một đôi mắt xanh đen sắc sảo mở ra. Màu xanh rộng lớn như thu cả đại dương vào bên trong đó.
"Nằm yên đi." Bàn tay của Mạc Thuần Uy đặt lên eo cô ở trong chăn, anh cúi đầu hôn lên trán cô, hít hà một hơi, cảm nhận hương thơm từ cơ thể cô: "Anh muốn ôm em thêm một chút."
Cảm giác này... là cảm giác của hạnh phúc!
Hiểu Thiên khép lại hai mắt, cô co lại đôi vai, rúc đầu vào lồng ngực của anh.
Chỉ cần thế này thôi. Chỉ cần bình yên như thế này là ổn rồi.
Khoé miệng Hiểu Thiên cong lên, hàm chứa một ít màu hồng.
Rầm rầm rầm...
Tiếng đập cửa ùng ùng vang lên.
"Lão đại. Có chuyện lớn rồi."
Cánh cửa lớn mở ra, bị chân ai đó đạp mạnh khiến nó đập vào bức tường, phát ra một tiếng "rầm" thật lớn như muốn phá nát bức tường ra thành từng mảnh.
"A xin lỗi lão đại. Tôi chưa thấy gì hết." Lục Mộ Ca sau một khắc đứng hình, trừng lớn hai mắt vì ngạc nhiên thì hắn liền đỏ bừng mặt, dùng tay che hai mắt lại rồi nhanh chóng xoay người ra khỏi phòng.
Trước khi cánh cửa phòng đóng lại còn không quên cười hối lỗi và để lại một câu: "Hai người cứ tiếp tục. Cứ tiếp tục. Tôi chưa thấy gì hết. Ha... haha..."
"Cạch" - cánh cửa lại lần nữa được đóng lại.
Chỉ là không khí trong phòng không còn sự nồng nàn ban nãy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-tinh-hac-dao/1518467/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.