Thấy Ngân Kính nhắm hai mắt lại, Địch Mẫn Nhu tắt đi nụ cười trên môi.
Luôn là thế. Hắn không bao giờ để mắt đến cô.
Tâm hắn... cũng luôn hướng về một người phụ nữ khác không phải cô.
Vết thương trên người bỗng dưng nhói lên nhức nhối. Đau! Nhưng mà có cái gì đó nghẹn ở cổ họng còn khiến tim cô đau hơn.
Hắn khóc. Lần đầu tiên cô ta thấy một Ngân Kính cao cao tại thượng lại rơi nước mắt, cũng là vì người phụ nữ kia.
Ngón tay Địch Mẫn Nhu muốn vươn ra để lau đi giọt nước mắt của hắn, bàn tay Địch Mẫn Nhu muốn vỗ về an ủi hắn. Cô chỉ cần như thế. Định mệnh của cô chỉ cần đứng nhìn hắn tìm được một nửa, vậy là cô đã đủ mãn nguyện.
Địch Mẫn Nhu nhắm mắt lại. Hàng mi run run, cánh môi khẽ mím lại. Mũi cô hít một hơi, cảm nhận không khí lành lạnh của bầu trời đêm New York. Luồng khí lạnh bay vào phổi, khiến cho tinh thần cô trở nên dễ chịu hơn một chút.
Ở phía bên này, Hiểu Thiên và Mạc Thuần Uy đang hôn nhau đến cuồng nhiệt. Môi hai người vẫn chưa tách khỏi nhau, anh đưa tay bế bổng cô lên, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.
****
Trong phòng của Mạc Thuần Uy
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường êm ái rộng lớn ở giữa phòng.
Ánh đèn vàng mờ mờ chiếu lên hai người, phát ra một loại ám muội khó diễn tả.
Hơi thở của Mạc Thuần Uy trở nên gấp gáp, anh cúi mặt xuống nhìn cô, hai chóp mũi cao thẳng chạm vào nhau.
Từng hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-tinh-hac-dao/1518465/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.