Hiểu Thiên chạy theo chân của Mạc Thuần Uy, vừa lúc cô ngồi vào trong xe thì cũng là lúc xe nổ máy cho chạy.
Mạc Thuần Uy đưa tay nhìn đồng hồ, không lạnh không nóng nói: "Vừa đúng nửa phút." Nói xong, dường như còn sợ không đủ, còn gật đầu bổ sung thêm hai chữ: "Rất tốt."
Hả? Hiểu Thiên mở lớn hai mắt nhìn Mạc Thuần Uy. Anh ta không phải là mắc bệnh khiết phích đấy chứ? Người mắc bệnh khiết phích thường rất chú trọng thời gian.
Aiz... mà cũng đúng. Làm lão đại của cả một hắc đạo hùng mạnh như vậy, ắt hẳn phải rất khắt khe về thời gian rồi.
Xe...
Chầm chậm chạy qua khỏi cánh cổng lớn của Mạc gia, Hiểu Thiên nhìn lên trời, bầu trời hôm nay trong xanh lạ thường.
Sau cơn mưa, đúng là bầu trời được gột rửa đến sạch sẽ, không còn tồn tại cả một gợn mây.
Nhưng là...
...Đau đầu quá.
Hiểu Thiên nhíu mày, đưa ngón tay lên xoa bố nhẹ hai thái dương. Hẳn là tối qua không đóng cửa sổ đã làm cô bị cảm rồi.
Đang cảm thấy đầu óc có chút mông lung thì một tập tài liệu được vứt lên trên đùi cô.
Hiểu Thiên khó hiểu nhìn tập tài liệu, lướt qua một lượt dòng chữ trên đó. Sau đó cô cầm lên, lật giơt từng trang.
Những thông tin và con số trong từng trang tài liệu cứ lần lượt lọt vào mắt và nhanh chóng khắc sâu vào trong đầu não cô.
"Mạc lão đại à, lẽ nào anh kêu tôi phải tìm ra kẻ đang có âm mưu làm phản sao?" Không phải chứ? Sao Mạc Thuần Uy lại có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-tinh-hac-dao/1518435/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.