Cố Lưu Ly đã ôm anh như vậy gần hai tiếng rồi, cô đứng đến nỗi chân cũng mềm nhũn ra nhưng vẫn không chịu thả Mộ Khiếu Thành ra, người đàn ông này được cô ôm lấy cũng vui sướng trong lòng anh trở nên dễ dãi từ bao giờ vậy chứ, chính là từ lúc anh giữ người phụ nữ này bên cạnh mình, chính là từ luc có Cố Lưu Ly anh mới biết bản thân thật ra còn có mặt dịu dàng như vậy.
“ Đau...”
Cố Lưu Ly tựa cằm vào ngực anh ngước cao đầu mắt nhắm mắt mở bĩu môi nhìn anh, Mộ Khiếu Thành nâng cơ thể cô sát vào mình hơn nhíu mày nhìn chăm chăm lấy cô, anh không biết cô nói đau là đau ở đâu, anh đảo mắt khắp cơ thể Cố Lưu Ly nhưng không nhìn ra được dấu hiệu nào khiến cô đau.
“ Em đau ở đâu? “
“ Chân đau “
Cố Lưu Ly đứng đến nỗi hai chân cứ run lên cầm cập khiến người ta đau xót vô cùng, cô cố gắng nhón lên rồi lại hạ xuống cuối cùng lại từ từ trượt xuống hai tay cũng rời khỏi cơ thể người đàn ông. Mộ Khiếu Thành vươn tay dài rộng ôm lấy cô rồi vác lên vai đi về phía giường nhẹ nhàng đặt cô xuống, Cố Lưu Ly cúi gầm người ôm lấy chân mình thất thần thu tay đấm lấy đấm để vào hai bên chân, Cố Lưu Ly như thể muốn đấm nát đôi chân mình, cô như người mất hồn đấm đến hai bên đầu gối đỏ ửng lên Mộ Khiếu Thành không nhìn nổi nhanh chóng giữ chặt tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-tinh-2/3048554/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.