Mong muốn trở về thôn của Hải Điệp lớn hơn bao giờ hết, cô không quản đường xá xa xôi mà đi không ngừng, lúc trời tờ mờ sáng cũng là lúc Hồ Hải Điệp về tới thôn.
Từ xa Hải Điệp đã thấy bốn chữ "Lãn Chung Tử Điệp", cảm giác rạo rực, hối hả gặp lại sư phụ đã trào dân, làm nóng hết cả người, cô vội vã chạy vào trong nhà.
"Sư phụ, sư phụ, Hải Điệp về rồi!".
"Sư phụ".
Gọi mãi mà chẳng nghe thấy tiếng đáp lời, trong lòng Hải Điệp giờ đây có một dự cảm chẳng lành, cô vội tìm kiếm khắp nhà.
Trong nhà chẳng thấy sư phụ, trong tiềm thức của Hải Điệp, sư phụ chẳng bao giờ rời khỏi nhà, ngay cả việc đi lại vòng vòng quanh thôn còn rất hiếm, huống hồ gì sư phụ lại rời khỏi thôn, điều này là không thể. Thế là Hải Điệp nhanh chóng chạy ra sau nhà, tìm kiếm khắp khu vườn, chắc hẳn sư phụ đang ở đấy mà "thu hoạch" thảo dược.
"Máu...máu từ đâu thế này?". Hồ Hải Điệp phát hiện ở dưới nền đất có rất nhiều vết máu, cô lần từ từ theo những vết máu ấy xem chúng xuất phát từ đâu, là của ai.
Có một cánh tay bị che khuất giữa đám cây cỏ, phải khó khăn lắm Hồ Hải Điệp mới nhìn thấy.
Càng đến gần Hải Điệp càng có dự cảm chẳng lành, nhưng trong thâm tâm của cô vẫn mong những gì mình suy nghĩ trong đầu chỉ là viển vông.
".... Sư phụ".
Cánh tay đó không phải của ai xa lạ mà chính là cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-thuong/3003480/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.