Thẩm Phước Vịnh thò đầu lên thở phì phì, y cố sức cục cựa tựa hồ muốn bò lên khỏi hố tuyết.
Tống Ngược Sinh cùng Lâm Kiếm Hùng đồng thanh hô :
- Thẩm bảo chủ, bọn tại hạ đến đây rồi!
Hai người liền tung mình nhảy xuống, rồi lại ngoi lên để nhảy đến tảng đá ở bên hang núi.
Giữa lúc ấy, Thẩm Phước Vịnh lại hụp đầu chìm dưới lòng tuyết tựa hồ hai chân bị người kéo xuống.
Y chìm xuống rồi không thò đầu lên, nhưng vẫn chẳng thấy bóng Thù Thiếu Phong đâu.
Lâm Kiếm Hùng và Tống Ngược Sinh đưa mắt nhìn nhau ra chiều cực kỳ khẩn trương, vì thấy Thẩm Phước Vịnh chìm xuống lòng tuyết rất cấp bách, mà tựa hồ thân pháp họ Thẩm không tự chủ được, mười phần có đến chín Thẩm Phước Vịnh bị Thù Thiếu Phong ám toán.
Đột nhiên...
“Bỏm” một tiếng, một cái đầu người từ dưới lòng tuyết chui lên, lần này chính là Thù Thiếu Phong, không còn nghi ngờ gì nữa.
Thù Thiếu Phong bật lên tràng cười ha hả rồi lại hụp xuống.
Tống Ngược Sinh cất tiếng thóa mạ :
- Thằng dâm tặc kia!
Nguyên y gọi Thù Thiếu Phong là thằng dâm tặc vì trước đó y được Lâm Kiếm Hổ kể chuyện về chàng và Tống Hoành Dung như thế nào trong một rừng hoang dạo nọ.
Y cầm kiếm toan nhảy xuống thì đột nhiên một cái đầu lại từ dưới lòng tuyết bay vụt lên.
Đây là chiếc thủ cấp đã lìa khỏi mình mà tóc đã lốm đốm bạc. Chính thủ cấp của Thẩm Phước Vịnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-thu-sat-lenh/2231346/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.