Một luồng gió lạ từ sau ập tới, Thù Thiếu Phong vội vã quay người lại, nhận ra ngay người vừa đánh lén mình là Lâm Kiếm Hổ, lập tức nhấc bàn tay hữu lên, chưởng kình chưa thoát khỏi lòng bàn tay, chàng hự lên một tiếng nặng nề, hất cao người về phía sau và lọt tỏm xuống một địa huyệt...
Người chàng rơi nhanh xuống mỗi lúc càng lạnh, chừng nửa tuần trà sau, người chàng đánh bịch một tiếng, hôn mê trầm trầm...
Khi chàng tỉnh dậy, thấy mình nằm trên một phiến đá xanh, chàng tập trung nhãn lực đảo mắt nhìn quanh, trong động tối đen không sao nhìn rõ cảnh vật trước mắt.
Thù Thiếu Phong đưa tay lần mò, ba mặt là vách đá, sau lưng như là một con đường hầm.
Chàng ngước lên nhìn chỉ thấy bầu trời là một điểm nhỏ, cảm nhận rằng mình không phi thân lên khỏi địa huyệt được, liền cất bước tiến vào.
Đường hầm hết sức giá lạnh, Thù Thiếu Phong đi được vài mươi trượng, không khí càng lạnh, bèn vận công hộ vệ khắp châu thân.
Chàng rẽ qua năm khúc quanh, chợt phát hiện ra tia sáng yếu ớt phía trước mặt.
Chàng giật mình ngưng bước, lia ánh mắt về phía phát ra ánh sáng mù mờ đó.
Bất giác chàng trông thấy một phụ nhân vận áo quần đều trắng toát, chàng linh cảm như một bóng ma hiện về, rùng mình rởn gáy thầm nhủ :
- Người này là ma hay là quỷ? Hay là người? Chuyến này chắc ta chết mất!
Thù Thiếu Phong thẫn thờ nhìn phụ nhân áo trắng nhưng không sao thấy được gương mặt đối phương như thế nào.
Thốt nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-thu-sat-lenh/115268/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.