Cam Đường đảo mắt nhìn ra, bất giác la lên một tiếng kinh hãi:
- Cô nương hãy còn sống ư!
Cam Đường vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Lòng chàng xúc động lộ ra ngoài mặt cùng lời nói.
Người xuất hiện đó nào phải ai xa lạ, mà chính là nữ ni Khí Trần. Cam Đường ngỡ nàng bị chết trong biển lửa.
Khí Trần không bị hại thiệt là một điều ra ngoài sự tiên liệu của Cam Đường.
Giữa lúc mừng rỡ chàng buột miệng la lên, lúc biết là cách xưng hô như thế không tiện thì không còn cách nào thu lại được nữa vì một mặt nàng đã là người xuất gia, một mặt mình đã thay đổi hình dung.
Khí Trần nữ ni rất đỗi ngạc nhiên. Nàng đứng thộn mặt ra hồi lâu mới cất tiếng hỏi:
- Đại danh thí chủ là gì?
Cam Đường ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Tại hạ là kẻ qua đường, thấy việc bất bình nên phải ra tay. Chẳng muốn lưu danh làm chi.
Khí Trần rũ thấp cặp lông mày nói:
- Thí chủ buông tha cho y.
- Buông tha gã ư?
- Đức Phật lấy từ bi làm gốc. Bần ni là kẻ xuất gia chẳng muốn trồng cây ác.
- Nhưng thiếu sư thái có hiểu tâm địa độc ác của bọn này không?
- A di đà Phật! Bần ni kể như là đã trải qua một kiếp nạn.
Cam Đường nghiến răng nói:
- Nhưng tại hạ không phải là người xuất gia, còn để bọn bất nhân này sống trên đời làm chi nữa?
Vệ Võ Hùng bị Cam Đường nắm chặt khác nào con cừu đang sắp bị mổ. Gã khiếp sợ nhìn Khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-thiep-vong-hon-ky/113977/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.